BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Lâm Thiển Y lùi về sau, lời Hạ Minh Duệ nói cô đều hiểu rõ, chỉ là đúng như lời anh nói, cô không có cách nào hoàn trả được.

Thế nhưng cô làm sao có thể bỏ mặc mẹ Hứa Hạo Trạch để bà chết vì không kịp thời cứu chữa?  Việc này cũng không chứng minh được là cô còn gì lưu luyến với Hứa Hạo Trạch. Mỗi khi nghĩ tới anh, lòng cô vẫn đau đớn khó chịu, nhưng cô tin tưởng có một ngày bản thân rồi sẽ vượt qua được.

Nhìn thấy Hạ Minh Duệ từng bước tới gần, Lâm Thiển Y gắt gao cắn cánh môi, không để cho bản thân phát ra tiếng, nước mắt trực trào nơi cũng bị cô kìm nén lại.

“Tôi, tuy tôi không trả hết được nhưng tôi có thể làm công cho anh? Tôi hiện tại là nhân viên của anh, về sau để trả nợ tôi có thể tăng ca, trễ đến mấy tôi cũng không ngại.”

Lâm Thiển Y đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy mang theo ánh nước thành khẩn cầu xin nhìn Hạ Minh Duệ. Anh là hy vọng cuối cùng của cô.

“Tăng ca? Cho dù cô nhận tiền thưởng gấp đôi, một tháng có thể trả cho tôi bao nhiêu? Một năm có thể trả tôi bao nhiêu? Cô cho rằng tôi có dư thời gian để đợi vậy ư?”

Đôi mắt như sói thâm thuý của Hạ Minh Duệ nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y khiến cô cảm thấy có chút tuyệt vọng. Nhưng cô phải làm sao đây? Cô biết làm gì mới kiếm được nhiều tiền như vậy?

Nhận thấy bản thân đã dồn ép cô tới bước đường cùng, Hạ Minh Duệ mới thay đổi chủ đề.

“Có điều…”

Một câu nói trong nháy mắt này làm dấy lên hy vọng trong Lâm Thiển Y, cô ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ mong tìm ra câu trả lời. Cô dường như muốn từ biểu tình của anh đoán ra đáp án, thế nhưng cô rất nhanh liền thất vọng bởi vì biểu tình của Hạ Minh Duệ vẫn lạnh lùng.

“Có điều cái gì?”

Lâm Thiển Y ôm hy vọng không quá to lớn, hỏi thử.

Hạ Minh Duệ chớp chớp đối mắt sáng quoắc, nhìn Lâm Thiển Y đang đứng ở góc tường từ trên xuống dưới.

“Nếu cô đồng ý làm người tình của tôi, như vậy tôi không những không truy cứu năm ngàn vạn kia, bức hình cũng sẽ trả lại cho cô, còn có một trăm vạn coi như là chút thành ý.”

“Cái gì?”

Lâm Thiển Y trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên sững sờ. Cô muốn từ trên mặt Hạ Minh Duệ tìm thấy một chút ý đùa giỡn, có điều cô liền thất vọng rồi. Biểu tình của anh trước sau đều không thay đổi, đôi mắt như sói vẫn chăm chú nhìn cô.

“Tôi…”

Lâm Thiển Y do dự đấu tranh nội tâm, một bên liên quan tới mạng sống, một bên lại chính là danh dự của bản thân. Nếu thật sự cô đồng ý làm tình nhân, vậy cả đời này của cô sẽ bị huỷ.

Đúng lúc này, điện thoại của cô lại một lần nữa vang lên, cô che dấu ánh mắt không muốn rời đi, cố gắng dời tầm mắt khỏi người Hạ Minh Duệ, cô vốn muốn cách Hạ Minh Duệ xa một chút mới nghe điện thoại, nhưng vòng eo của cô đã bị Hạ Minh Duệ ôm lấy rồi, bất đắc dĩ đành phải nghe điện thoại, chỉ là ánh mắt của cô vẫn né tránh như cũ, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt Hạ Minh Duệ.  

“Là tiểu Thiển à? Con ở chỗ nào vậy, vì sao Trạch Trạch không đến thăm bác. Bác muốn về nhà, bác không thích bệnh viện.”

Giọng nói của bà cụ trong điện thoại mang theo tiếng nghẹn ngào, trong lòng Lâm Thiển Y chua xót, nếu không phải kiêng dè Hạ Minh Duệ trước mặt, sợ là nước mắt của cô đã sớm rớt xuống rồi, thời gian dài như vậy cô vẫn đang cắn răng chịu đựng. 

“Bác à, bác đừng sốt ruột, con lập tức tới thăm bác. Hạo Trạch gần đây bận việc công ty, chờ anh ấy thư thả hơn sẽ lập tức tới thăm bác.”

Cho tới bây giờ cô cũng không tìm được một cái lý do hoàn hảo nào để giải thích chuyện của Hứa Hạo Trạch, nhưng Hứa Hạo Trạch – tên đàn ông này thật khiến lòng cô lạnh lẽo.

“Được, được. Con mau qua đây, trong bệnh viện không có ai cùng nói chuyện, bác sắp điên mất rồi!”

“Dạ dạ!”

Lâm Thiển Y gật đầu như giã tỏi. Ngay khi cô vừa cúp điện thoại, nước mắt không kềm được theo hai má lặng lẽ rơi xuống.  Cô cố gắng mở to mắt để bản thân trông không tới nỗi chật vật. Khi quay sang đối diện Hạ Minh Duệ, ánh mắt của cô đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó môi đỏ mọng hé mở.

“Tôi đồng ý làm người tình của anh!”

Trời biết khi nói ra những lời này Lâm Thiển Y dường như đã dùng hết toàn bộ khí lực, một khắc kia thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.

Bạn trai vì tiền mà đi theo người phụ nữ khác, cô đau khổ vì bị ruồng bỏ. Sau đó cái kẻ được coi là bạn trai cô lại biến mất không thấy, trong khi mẹ anh ta lại bệnh nặng, anh ta có thể nhẫn tâm bỏ mặc mẹ mình nhưng Lâm Thiển Y cô thì không thể. Vì tiền, cô phải đem chính bản thân mình đi bán, từ nay về sau Lâm Thiển Y cô không thể thoát khỏi thân phận tình nhân. Cả đời này cô chỉ có thể sống trong bóng ma, trong đêm tối.

Đây hẳn là số phận của cô!

Nói cho cùng tiền mới là tất cả, cô cảm nhận sâu sắc tự giễu mình một phen, rốt cuộc là cô với mấy người tiểu tam kia không phải là giống nhau sao?

“Ký đi”

Hạ Minh Duệ lấy từ đống văn kiện vừa ký khi nãy ra một tờ Hợp đồng. Lâm Thiển Y hồ nghi đưa tay tiếp nhận.

Hợp đồng lao động!

Phía trên in đậm bốn chữ to, Lâm Thiển Y cảm thấy trán nổi gân xanh, chảy xuống một giọt mồ hôi. Anh ta cư nhiên đã tính trước rồi? Hợp đồng này có lẽ sớm đã có rồi đi? Hơn nữa anh vẫn mang theo bên người.

Lâm Thiển Y có cảm giác bị dắt mũi.

Nhìn thấy hợp đồng cũng khá dài, cô cũng chưa nhìn kỹ. Trang đầu chỉ đơn giản đề cập tới thoả thuận giữa năm ngàn vạn kia cùng với việc cô bán mình, bất quá cách diễn đạt rất hàm súc, khiến mọi người đọc vào sẽ hiểu nhầm thành một phần của hợp đồng lao động, mà sẽ không nghĩ đến phương diện bán mình kia.

Lâm Thiển Y vội vàng cầm lấy cây bút Hạ Minh Duệ đã chuẩn bị sẵn, rõ ràng dứt khoát ký tên mình.

Nói đùa, bán cũng đã bán, còn nói cái rắm gì nữa!

Hạ Minh Duệ con người ánh nước đưa tay lấy lại hợp đồng Lâm Thiển Y vừa ký, sau đó bước chân nhanh nhẹn đi trước, có thể thấy được tâm tình anh bây giờ rất tốt.

Dọc theo đường đi, Lâm Thiển Y đều im lặng đi theo sau Hạ Minh Duệ. Hai người không ai lên tiếng, một đường duy trì trầm mặc.

Hạ Minh Duệ tới chỗ đậu xe thì đứng lại, mở cửa xe ý bảo Lâm Thiển Y lên xe. Ánh mắt cô loé lên, do dự trong chốc lát, không hề động.

Hạ Minh Duệ nhướn mắt, vẻ mặt hoài nghi

“Tôi, tôi có thể vài ngày nữa mới bắt đầu được không?”

“Lý do?”

Hạ Minh Duệ nhíu mày, không hề nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.

Lâm Thiển Y cắn môi, cuối cùng mở miệng trả lời.

“Người thân của tôi bị bệnh, tôi muốn đến bệnh viện chăm sóc bà vài ngày!”

Lâm Thiển Y ngừng một chút, rụt rè nhìn Hạ Minh Duệ một cái, rồi yếu ớt nói.

“Anh thật không thể cho tôi mượn trước một trăm vạn sao?”

“Hạo Trạch? Là ai vậy?”

Hạ Minh Duệ không để ý tới câu hỏi của Lâm Thiển Y, ngược lại lại hỏi một cái tên khiến trái tim Lâm Thiển Y nhói đau.

“Hả?”

Cô sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt trong veo mang theo sự mờ mịt, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Minh Duệ lại đột nhiên hỏi như vậy, sao anh lại biết Hứa Hạo Trạch?

“Anh ta là ai vậy?”

Hạ Minh Duệ hỏi lại lần nữa

“À, thì là một người bạn của tôi thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi