Lâm Thiển Y nói vô cùng hào phóng, vả lại biểu hiện của cô cũng rất nghiêm túc, nếu không phải cô ăn mặc quá mức bình thường, Hạ Minh Duệ có khi đã lầm tưởng cô là thiên kim tiểu thư nhà nào.
Càng làm cho anh dở khóc dở cười là, cô gái nhỏ trước mặt nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nhìn ngây thơ thấy ngây thơ, nhìn gian manh thấy gian manh, mà nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang dụ dỗ trẻ con vậy!
Hạ Minh Duệ giả vờ như bị cô thuyết phục, tựa hồ còn có chút do dự, anh không khỏi nắm vạt áo, ngượng ngùng lén liếc nhìn Lâm Thiển Y một cái.
“Nếu như lời em nói là thật, thì, thì đêm nay tôi theo em là được!”
“Cái này là anh nói đó nhé, không được nuốt lời!”
Lâm Thiển Y tủm tỉm cười, đuôi mắt cong lên, ánh mắt của cô một giây cũng không rời khỏi người đàn ông này, thật sự là rất yêu nghiệt mà!
Nhìn dáng điệu cứ như chịu nhiều tủi thân, đôi mắt long lanh hư hư ảo ảo cùng thân thể mong manh yếu đuối đó, trong phút chốc làm cô nảy sinh ý muốn bảo vệ, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước, như mật ngọt chết ruồi.
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Lúc này Lâm Thiển Y bỗng lóe lên suy nghĩ, anh chàng này đẹp trai như vậy chắc không phải là người xấu chứ?
“Anh bảo vệ, chính là hai cô gái kia, vô duyên vô cớ chặn đường trêu ghẹo con trai nhà tử tế, an ninh ở đây của các anh thật sự là kém quá, tôi thấy nhất định phải chỉnh đốn lại một chút mới được!”
Giọng của Lộ Phi không lớn, nhưng người ở đây đều có thể nghe được, chỉ trừ cô Lâm Thiển Y mơ mơ màng màng này.
Suy nghĩ đầu tiên của cô khi nhìn thấy bảo vệ chính là, truy quét tệ nạn!
Kiểu tình huống này mà cô cũng đụng phải sao?
Cô nhưng là người dân lương thiện a, lần đầu tới chỗ này, không phải đen đủi vậy chứ?
Phản ứng thứ hai của cô chính là nhanh chóng xoay người, thời điểm này không lẽ ở lại cho người ta bắt được? Đương nhiên phải chạy trước rồi.
Có điều cho dù là muốn chạy, Lâm Thiển Y cũng không quên kéo theo Hạ Minh Duệ đứng cách đó không xa, không dễ gì gặp được một anh chàng nhìn vừa mắt, nếu mà bỏ lỡ thì thật không hổ thẹn ư?
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lâm Thiển Y bỗng có một ý niệm, cô không nên trở thành loại phụ nữ như thế này! Thanh âm của người phụ nữ kia cứ quanh quẩn trong đầu, cô hận Hứa Hạo Trạch và người phụ nữ kia chết đi được!
Nhìn thấy Lộ Phi đi tới, đôi mắt Hạ Minh Duệ tối sầm lại, cậu chàng này làm việc thật là không tin tưởng được, lúc anh cần thì không thấy cậu đâu, nhưng giờ thì sao, không dễ gì gặp được một cô gái thú vị thì lại bị cậu làm cho chạy mất. Hạ Minh Duệ trong lòng suy nghĩ, không biết lúc quay về rồi có nên giao thêm chút việc cho cậu chàng không?
Đang trầm tư thì Hạ Minh Duệ bị ai đó kéo xoay một vòng, anh còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bên tai vang lên một giọng nói hổn ha hổn hển.
“Đồ ngốc, đứng ngây ra đó làm gì, không lẽ đợi cảnh sát tới bắt à, đến lúc đó anh không làm ăn được gì, phí cả gương mặt trời cho như vậy!”
Lâm Thiển Y vừa kéo Hạ Minh Duệ chạy trốn, vừa không ngừng lẩm bẩm.
Hạ Minh Duệ bị cô lôi đi, thiếu chút nữa đụng vào tường, may là anh tránh kịp, nhìn dáng điệu loạng choạng của cô nhóc này, anh cũng rất lo lắng, có khi nào cả hai sẽ va vào tường hay té xuống đất không.
Lộ Phi ở phía sau vừa lải nhải với mấy người bảo vệ mình tìm được, vừa nghĩ con gái bây giờ sao dạn dĩ vậy, muốn tìm một người thuần khiết trong sáng không dễ gì, làm người con trai trong sáng như cậu biết phải sống sao? Cậu cùng ông chủ lúc nào cũng giữ thân trong sạch, Lộ Phi từng hùng hồn tuyên bố, nếu có một ngày cậu gặp được một cô gái trong trắng, cậu sẽ không nói hai lời mà ngay lập tức kết hôn cùng cô gái đó!