BOSS FULL CẤP CHỈ MUỐN ĂN CƠM MỀM



Cố Tùy An không muốn nhìn thấy Yến Trì diễu võ dương oai, đắc ý vênh giáo ở trước mặt mình.

Hắn nhớ tới có chuyện quan trọng cần làm, liền nói: “ Giang đại ca, lần này ta muốn mời huynh đến Cố gia một chuyến.”
“Nếu vì chuyện lúc trước ở Nam Hải thì không cần nhắc nữa dù là ai rớt xuống biển ta cũng sẽ cứu.” Giang An Lan trực tiếp từ chối, không có một tia do dự nào, lại sợ Cố Tùy An nói đến chuyện cứu mạng nên bổ sung thêm một câu.
“ Không phải không phải, không phải vì chuyện đó tuy rằng ta rất muốn cảm ơn Giang đại ca nhưng mà lần này không phải vì việc của ta.” Cố Tùy An nghe Giang An Lan nói xong trong lòng rất buồn bã nhưng lại lập tức điều chỉnh trạng lại, tiếp tục nói: “ Ông nội của ta muốn mời thiếu tông chủ của Xích Dương Tông đến.”
Cố tùy An nói xong lấy ra một cái thiệp mời.

Thiệp mời màu đỏ có chữ vàng nhìn rất long trọng.
Giang An Lan nhìn vào mắt Cố Tùy An sau đó mở thiệp ra nhìn.

Bỗng nhiên cậu nhăn mặt, sau đó gấp thiệp mời lại.

Giọng nói trở nên lạnh tanh: “ Không đi, ngươi đi đi.”
Yến Trì có chút tò mò về thái độ của Giang An Lan, y thuận tay lấy tấm thiệp mời từ chỗ của Tiểu Kiếm Tu mở ra xem thử.

Trên đó có viết: “ Gia chủ đời thứ ba mươi hai của Cố gia Cố Nghê Lâm xin mời thiếu tông chủ Xích Dương Tông Giang An Lan và đạo lữ Yến Trì đến Cố gia có chuyện thương lượng.”

“ Nếu đã có thiệp mời sao không thấy gia chủ Cố gia tự mình mang đến?” Yến Trì gấp lại thiệp mời ném qua một bên sau đó vỗ tay Giang An Lan để trấn an cậu.
Cố Nghê Lâm chỉ viết thiệp mà không dám đến chắc vì sợ y hay đi chung với Giang An Lan, có Giang An Lan che chở lại sợ cậu trực tiếp nổi giận nên mới để Cố thiếu gia tự mình mang đến.
“ Ông nội ta là ai chứ, người ta muốn thiệp mời còn không được, ngươi lại muốn ông nội ta tự mình mang tới sao.” Vốn dĩ Cố Tùy An đã rất ghét Yến Trì, y ỷ mình có chút nhan sắc nên dám quyến rũ Giang đại ca, chỉ là một sủng nam thấp hèn vậy mà dám diễu võ dương oai trước mặt hắn.
“ Lời mời này Lan Lan chịu không nổi.” Yến Trì biết Cố Tùy An rất ghét y nếu là y của trước kia chắc chắn không thèm quan tâm.

Nhưng bây giờ vị thiếu gia này dám mơ ước Tiểu Kiếm Tu của mình, Yến Trì nghĩ thầm đến bây giờ mà hắn còn sống được là do tâm tình của y tốt.
“ Ta nói với Giang đại ca, liên quan gì đến ngươi?” Cố thiếu gia tức giận đến dậm chân.

Chỉ là một tu sĩ Tâm Động kỳ mà cũng dám quyết định thay cho Giang đại ca, y nghĩ mình là ai?
“ Ý của Yến Trì cũng là ý của ta.” Giang An Lan không thích thái độ của Cố Tùy An đối với Yến Trì.

Người này đối với ai cũng thân thiện, tại sao khi nói với Yến Trì lại như vậy? Một người sủng đạo lữ đến điên cuồng như Giang An Lan chắc chắn không chịu được điều này
“ Giang đại ca tại sao ngươi lại nghe lời y như vậy?” Cố Tùy An cũng không ngờ Giang An Lan sẽ nghe lời Yến Trì mà từ chối lời mời của Cố gia.
“ A Trì là đạo lữ của ta, đương nhiên ta phải nghe lời y rồi.”Giang An Lan nói, nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh ngạc của Cố Tùy An, “Ta đã từng nói rồi, bất kỳ ai cũng không được khinh thường A Trì, ngươi là thiếu gia của Cố gia, ta nể mặt Cố gia nên tha cho ngươi lần này, nếu ngươi còn bất kính với A Trì thì hãy coi chừng ta.
Ánh mắt Giang An Lan lạnh như băng làm Cố Tùy An lạnh cả người, run rẩy một chút.

Dáng vẻ Giang An Lan lúc này rất giống với ông nội của hắn khi giận dữ.
“Thiếu tông chủ, ta thấy hay là ngươi đi thử đi.

Có một số việc không thể kéo dài, giải quyết càng sớm càng tốt.

Mạnh Dĩnh biết Yến Trì có quan hệ với Cố gia, bởi vì Giang An Lan không muốn nhắc đến chuyện này Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm cũng cố kéo dài chuyện này, người của Cố gia muốn đón người đều bị từ chối.
Yến Trì trầm ngâm một lát, nghĩ việc mỗi lần Tiểu Kiếm Tu nghe về Cố gia đều cực kỳ khẩn trương, lúc nào cũng sợ y sẽ bỏ đi.

Mạnh Dĩnh nói không sai, nhân cơ hội lần này để Giang An Lan nói chuyện rõ ràng với Cố Nghê Lâm đi.
Yến Trì lấy lệnh bài mà y vẫn luôn mang theo bên người ra, y dùng lòng bàn tay sờ lên hoa văn trên lệnh bài, đem lệnh bài đưa cho Giang An Lan: “Lan Lan giúp ta trả nó về đi!”Y nhìn thẳng vào đôi mắt có chút ngẩn ra của Giang An Lan, nhìn mặt cậu dần lộ ra nụ cười, “Từ đây về sau ta không còn quan hệ gì với Cố gia, Lan Lan phải nuôi ta cả đời đó nha.”
“Chắc chắn rồi! Ta sẽ nuôi A Trì cả đời!” Giang An Lan sợ Yến Trì sẽ đột nhiên đổi ý, vội vàng cầm lấy lệnh bài, “Ta đi một chút sẽ về.”
Lần này đến phiên Cố Tùy An sợ ngây người.

Hắn biết lệnh bài đó! Đó là lệnh bài dành riêng cho con cháu Cố gia, tại sao người kia lại có được? “Ngươi ngươi ngươi ngươi —— ngươi tại sao ngươi có lệnh bài của Cố gia?”
Giọng của Cố Tùy An quá lớn, làm những người xung quanh đều quay đầu qua nhìn, muốn biết chuyện gì đang xảy ra?
Thấy Giang An Lan nhíu mày có vẻ không vui, lúc này Cố Tùy An mới nhận ra giọng mình hơi lớn.


Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn chằm chằm vào khối lệnh bài trong tay Giang An Lan, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Gần đây Cố gia đang tìm một người tên Yến Trì, nghe nói là con cháu bị thất lạc của Cố gia.

Giang đại ca gọi đạo lữ của mình là A Trì, gia gia mời Giang đại ca qua, vị đạo lữ này có lệnh bài của Cố gia.

Không lẽ đạo lữ của Giang đại ca là con cháu thất lạc của Cố gia?
Yến Trì nhìn sắc mặt của Cố Tùy An thay đổi liên tục, chắc chắn hắn đã biết được thân phận thật sự của y.

Nhưng mà y cũng không định nhận lại người thân, nhìn vào thái độ của vị gia chủ tương lai này y chắc chắn sẽ chọn ở với Tiểu Kiếm Tu, sự nghiệp ăn cơm mềm của y chỉ mới vừa bắt đầu mà!
“Ngươi còn chưa đi hả? Lan Lan còn đang chờ ngươi dẫn đường kìa!” Yến Trì liếc Cố Tùy An một cái, người này mới bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào Yến Trì.
Cuối cùng Cố Tùy An chỉ im lặng, hàn lễ với Mạnh Dĩnh và Vân Thanh Nhàn xong thì dẫn Giang An Lan đi tìm gia chủ của Cố gia Cố Nghê Lâm.
“Không nghĩ tới, thì ra vị tiểu đạo hữu này là người Cố gia tìm kiếm.” Vân Thanh Nhàn đánh giá Yến Trì một chút, “Nghĩ lại thì hình như lúc mới gặp ta thấy ngươi có chút quen quen.

Giờ nhìn lại thì đúng là rất giống”
“Vân chân nhân biết ta giống ai sao?” Yến Trì luôn nghĩ mặt mình và mẹ có chút giống nhau nhưng mà bây giờ Vân Thanh Nhàn lại bảo y giống một người làm y có chút tò mò rằng y giống ai ở Cố gia.
“Người của Cố gia nhìn khá giống nhau.

Giống như Cố tiểu tủ kia kìa, nhìn kỹ thì hình bhhe có cái mũi khá giống Tiểu Trì.” Mạnh Dĩnh bỗng nhiên giành trả lời, sau đó kéo nhẹ ống tay áo của Vân Thanh Nhàn, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Dĩnh Dĩnh nói đúng.” Vân Thanh Nhàn hiểu ý nên không nói nữa.
Yến Trì gật đầu như là đồng ý với lời giải thích của hai người nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều câu hỏi.

Giang An Lan không muốn y trở về Cố gia, người của Xích Dương Tông chưa bao giờ nói về Cố gia trước mặt y.

Hình như mọi người đều cố giấu y một cái gì đó.
Trước kia Yến Trì rất ghét việc người khác che dấu y, y biết Giang An Lan sẽ không tự nhiên mà gạt y chắc chắn cậu có lý do bất đắc dĩ nào đó.

Giang An Lan đã ở bên y lâu như vậy, tính tình của cậu y là người hiểu rõ nhất, chắc chắn lý do này rất nghiêm trọng.
“Từ Từ à hôm nay ngươi định cho chủ tử của người ăn gì vậy, mau lấy ra cho ta nhìn chút đi!” Mạnh Dĩnh thấy Yến Trì không nói lời nào, nàng biết Yến Trì rất khôn khéo, nếu y cứ tiếp tục tự hỏi chắc chắn sẽ đoán ra vấn đề.

Vội vàng kêu Từ Từ để nói sang chuyện khác.
Từ Từ nhìn Yến Trì một cái sau khi thấy y gật đầu mới lấy tất cả đồ mà nàng đã chuẩn bị sẵn trong nhẫn không gian ra.


“Ta đã từng nghe Thù trưởng lão nhắc đến món này, thấy có vẻ mới mẻ nên đã làm thử.”
Từ Từ lấy ra một cái bàn, trên bàn được đặt sẵn các cục đá màu xanh đủ kích cỡ, mặt ngoài đã được bào sạch nhìn bóng loáng, lúc vừa lấy ra, mọi người đều có thể cảm nhận được từng trận khí lạnh.
“Đây là huyền băng quặng đúng không?” Mạnh Dĩnh là luyện khí sư nên biết rất rõ về các nguyên liệu khoáng thạch này, Từ Từ vừa lấy ra là nàng đã nhận ra đây là huyền băng quặng.
“Đúng rồi, trước đó Lan Lan có mang về một cái huyền băng quặng.

Lan Lan đã đào tâm quặng ra để luyện huyền băng ngọc cho ta, khoáng thạch dư ra thì thưởng cho Từ Từ nên nàng đã dùng nó để luyện ra thứ này.” Yến Trì cũng có chút tò mò làn này Từ Từ chuẩn bị làm cái gì.
Từ Từ lại lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ chất lỏng từ trong đó ra.

Là loại sữa bò tốt nhất.

Từ từ bỏ chút nữa vào sữa bò rồi đem nó đi nấu để mất hết mùi tanh.

Sau đó đổ phần sữa bò đó vào tảng đá làm từ huyền băng quặng, chỉ một lát sau sữa bò đã đông lại.
Từ từ lại thả chút linh quả vào sữa bò sau đó dùng hai cái sạn làm từ huyền băng quặng dằm cho linh quả trộn vào sữa bò.

Cuối cùng nàng trải đều sữa khắp mặt bàn sau đó dùng cái sạn cuốn nó lại thành các cuộn nhỏ.
Từ Từ thuần thục đem các cuộn này chia ra nhiều đĩa rồi đưa cho Mạnh Dĩnh, Vân Thanh Nhàn và Yến Trì.

“Cái này gọi kem sữa bò.

Thù trưởng lão nói gọi nó là kem sữa chua, nhưng ta không biết sữa chua là thứ gì nên ta đã thay nó bằng sữa bò.”
Yến Trì bỏ cuộn kem vào trong miệng, sữa bò lành lạnh thêm hương vị linh quả ăn cực kỳ ngon còn rất mới lạ.
“Ăn thật ngon.” Mạnh Dĩnh ăn thử một miếng, liền nhịn không được đem cả cuốn còn lại đều bỏ vào trong miệng, “Hèn chi thiếu tông chủ và Tiểu Trì phải dẫn ngươi đi theo, tay nghề này đúng là rất đỉnh.

Ta đã tích cốc rất lâu rồi, vậy mà bây giờ ăn đồ ăn do Từ Từ nấu lại có chút thèm ăn rồi.”
Vân Thanh Nhàn nghe nói là ý tưởng của Thù Nguyên Thanh, cũng nếm thử một chút, sau đó trong mắt cũng lộ ra tia tán thưởng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi