BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU



Chuyển ngữ: Sunny (Cherriess chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Sự việc xảy ra ở bữa tiệc năm mới đã gây chấn động rất lớn.

Hạ Tử Lộ cầm đầu và toàn bộ đám chị đại đều bị đưa đến cơ quan công an lập án điều tra.
Thật là trùng hợp, hai tuần trước Hạ Tử Lộ vừa đến tuổi trưởng thành, đã là người có năng lực hành vi dân sự.
Vì vậy, chỉ cần Khương Vũ và những cô gái bị bắt nạt khác kiên trì tố cáo tội ác thì cô ta tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì.
Ấy vậy, người nhà họ Hạ cứ chạy vạy khắp nơi, vừa dụ dỗ vừa ép buộc với ý muốn những nữ sinh trong trường rút đơn tố cáo Hạ Tử Lộ. 
Nhưng làm như vậy thì quả báo cũng sớm đến thôi.

Với tiềm lực và thủ đoạn của Tạ Uyên, nhà họ Hạ gần như rơi vào tình trạng phá sản.
Con người đều phải trả giá rất đắt cho những sai lầm của bản thân.
Sau bữa tiệc tối lần đó, trung học Duật Hi cũng bắt đầu chấn chỉnh nội bộ, trấn áp bạo lực học đường.

Tần Phỉ của bộ phận quản lí văn hóa và giải trí và các giáo viên khác nhắm mắt ngơ trước sự việc bắt nạt cũng bị buộc phải rời khỏi vị trí công tác.

Ngoài ra, làm như vậy cũng khiến trong lý lịch của họ có vết nhơ về tác phong và đạo đức của nhà giáo.
Bầu không khí trong trường học mỗi ngày lại càng trong sạch hơn, thậm chí sự ganh đua so sánh giữa các học sinh với nhau cũng đã ít đi rất nhiều.
Gần đến cuối kì, Cừu Lệ nhất quyết tóm Khương Vũ tới thư viện ôn tập.
Cậu muốn đốc thúc việc học hành của cô.


Khương Vũ cứ tưởng rằng Cừu Lệ chỉ thuận miệng nói cho vui, không ngờ nói đùa lại thành thật.
Trong khoảng thời gian này, cậu nhất quyết không cho cô tới phòng tập múa.

Chỉ cần có thời gian là giám sát cô chặt chẽ trong việc ôn tập bài vở.
Hoàng hôn yên tĩnh, thư viện lặng yên, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu qua khung cửa kính len lỏi vào phòng.
Khương Vũ không tập trung mà gục xuống bàn, trước mặt là quyển bài tập toán đang được mở ra.
Cô lúc thì cầm điện thoại xem video hướng dẫn các động tác múa ba lê, lúc thì dùng bút gõ thành giai điện trên mặt bàn.
Cừu Lệ ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn cô.
Tai nghe màu trắng lúc ẩn lúc hiện trong những sợi tóc mềm mại của cô.

Ánh mặt trời như một tấm voan mỏng khẽ đậu trên mặt cô, làn da như được ánh lên.

Cô nhắm mắt lại, hàng mi cong vút, khẽ run run.
Dường như cô đang chìm đắm trong một thế giới khác là “Hồ Thiên Nga” của Tchaikovsky.

Tâm hồn dường như cũng đang nhẹ nhàng nhảy múa theo.
Đẹp đến mức khó tin.
Cũng giống như với cậu, thế giới này thật là hư ảo.
Cừu Lệ không kìm lòng được mà vươn tay, đầu ngón tay chạm đến làn da vô cùng mịn màng của cô.
Khương Vũ mẫn cảm mở mắt ra: “Gì vậy?”
Ngón trỏ của Cừu Lệ khẽ cong lại, gõ nhẹ lên trán cô: “Nghiêm túc một chút.”
Khương Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “À.”
Cô cầm bút, bắt đầu nghiêm túc vẽ một đường parabol theo như đề bài yêu cầu lên giấy nháp, vò đầu bứt tai hồi lâu cũng chỉ làm được mấy câu trắc nghiệm.
Cừu Lệ đã sắp làm xong một tờ đề mà Khương Vũ vẫn còn đang bù đầu với đề bài được giao, tóc cũng sắp trụi hết cả rồi.
Cậu dứt khoát kéo quyển bài tập của Khương Vũ lại, kiểm tra một lần, sau đó dùng bút màu đỏ đánh dấu x đằng sau câu trả lời của cô: “Sai rồi, câu này cũng sai rồi, câu này cũng sai nữa, câu đơn giản nhất đề em cũng không làm được.”
Khương Vũ nhìn trên sách bài tập của mình toàn là gạch đỏ, chán nản gục xuống bàn, than thở: “Học tập thật là khó mà.”
Cừu Lệ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tập giấy nháp để trước mặt cô rồi nói: “Để tôi giảng cho em.”
“Anh giảng em cũng không hiểu.” Khương Vũ cau mày, lầu bẩu: “Em không ngờ học tập lại như vậy.

Khó ơi là khó, tốt nhất là em nên làm một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp.

Con người phải làm chuyện mình am hiểu mới thành công được…”
Cừu Lệ vẽ một đường parabol trên giấy, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như em có thể nâng cao được điểm số, thi đậu vào trường đại học danh tiếng.

Vậy thì em có thể trở thành người học giỏi nhất trong số các diễn viên ba lê.”
“Chuyện này… có cái gì hay?” Khương Vũ hỏi
Cừu Lệ suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Sẽ rất ngầu.”
Khương Vũ: …
Trong một giờ đồng hồ tiếp theo, Cừu Lệ rất nghiêm túc giải thích từng đề toán cho Khương Vũ.
Giọng nói của cậu không còn lạnh lùng như trước, ngược lại rất dịu dàng, có phần nào đó giống như ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông, khiến cho người ta cảm thấy rất thư thái.
Trước kia, Khương Vũ cảm thấy Cừu Lệ là một chàng trai rất nóng tính, chưa nói được hai câu cậu đã tức giận không còn muốn nghe ai nói nữa.
Nhưng vào lúc này, cậu lại rất kiên nhẫn giảng giải cặn kẽ từng bước một cách giải đề toán cho cô.
Hết lần này đến lần khác, không hiểu lại giảng lại một lần.

Chỉ có vài câu hỏi trắc nghiệm mà tốn mất một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng hiểu bài.
Vì thế cậu lại đưa cho cô vài câu tự luận.
Khương Vũ cầm bút, nhìn đề bài, mắt chớp chớp, vẻ mặt như nai con ngơ ngác.
“Đề này lúc nãy đã giảng qua rồi, chỉ là thay đổi một giá trị mà thôi!” Dù cậu đã rất kiên nhẫn nhưng cũng không thể chịu nổi: “Giải đề này như thế nào?”
“Đâu chỉ có thay đổi giá trị, rõ ràng trong đề là Tiểu Hồng về đến nhà mất bao nhiêu thời gian, đề này lại hỏi là Tiểu Minh đi đến trường mất bao nhiêu thời gian!”
Khương Vũ nhíu mày: “Nhưng tại sao em phải tính thời gian về nhà lẫn đi học của bọn họ! Chuyện này có liên quan gì đến em cơ chứ?”
Cừu Lệ day day trán, cảm giác toàn bộ thế giới đều đã tan nát rồi.
Cô nàng này, xem ra… không có duyên với việc học hành.
“Được rồi.” Cừu Lệ gập sách bài tập lại, thu lại tờ giấy nháp: “Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Khương Vũ cảm thấy rất thất vọng, liếc nhìn cậu, buồn bã nói: “Có phải anh rất thất vọng hay không?”
“Không đâu, tôi sẽ không thất vọng về em.”
“Thế sao vẻ mặt anh lại như thế này.” Khương Vũ cảm thấy cậu đang coi thường bản thân cô: “Đầu óc anh rất thông minh nhưng anh cũng không biết múa ba lê…”
“Em nhạy cảm quá rồi.” Cừu Lệ cười khẽ tựa đầu vào bờ vai mỏng manh của cô: “Tôi không nghĩ rằng em không tốt, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút thôi.”
“Mệt thế nào vậy, cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
“Ừ như bị rút cạn ấy.”
“Cái gì rút cạn?”
“Bị em rút hết rồi.”
“…”
Khương Vũ không buồn để ý đến cậu, cầm bút lên, bắt đầu nghiêm túc tính toán đề cậu vừa giảng qua trên giấy nháp.
Cừu Lệ nhìn hàng lông mày của cô nhíu chặt, dáng vẻ rất nghiêm túc, bèn nói: “Không thích thì thôi, đừng miễn cưỡng, tôi cũng không muốn bạn gái học giỏi của mình vì việc ôn tập mà ảnh hưởng tới việc luyện múa.”
“Không.” Khương Vũ cố chấp nói.

“Ở bên anh em cứ như đồ ngốc ấy.”
“Làm đồ ngốc có gì không tốt.”
“Không tốt.” Cô liếc mắt nhìn cậu: “Anh thông minh như vậy, nếu em quá ngốc, thế nào cũng bị anh lừa gạt.”
Khóe miệng Cừu Lệ nở nụ cười khẽ: “Tôi lừa em cái gì, lừa tấm thân em hay lừa trái tim của em.”
“Lừa hết.”
“Nếu lừa dễ dàng như vậy thì tốt rồi.”
Cừu Lệ duỗi lưng một cái, nhìn cô gái bên cạnh, đẹp như một tòa thành cổ tích được cất giữ trong chiếc bình thủy tinh.
Trong lòng cậu vừa xúc động không kiềm chế được lại vừa không nỡ lòng nào, bởi vậy cậu rất cố gắng dằn lòng mình lại.
“Cừu Lệ.”
“Hả?”
Khương Vũ quay đầu lại, phát hiện đôi mắt đen nhánh của cậu đang nhìn mình chằm chằm, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
“Em muốn hỏi cậu một chuyện, lúc trước anh có nói về mẹ của anh.

Có thể kể lại chi tiết một lần nữa cho em nghe được không?”
Cừu Lệ nhận lấy vở bài tập của cô, bắt đầu kiểm tra từng câu một: “Vì sao lại muốn biết.”
“Muốn hiểu rõ hơn về anh một chút.”
Cừu Lệ không cự tuyệt cô chủ động tới gần, trong thâm tâm ngược lại còn rất mong muốn được trải lòng về bản thân mình.

Vì vậy cậu nói: “Lúc tôi còn rất nhỏ, bà ấy và người đàn ông kia ly hôn, tôi không có chút kí ức nào về bà ấy cả, chỉ nhớ rõ là bà rất đẹp, hình như là giáo sư đại học.”
“Khó trách.” Khương Vũ như có điều gì suy nghĩ, bèn nói: “Bố mẹ đều là là phần tử trí thức, khó trách lại anh thông minh đến vậy.


Có thể thấy là, gien của anh… đúng là do di truyền.”
Nhưng mà, cô vừa dứt lời thì sắc mặt Cừu Lệ lại lạnh như băng.
Khương Vũ giật mình nhớ ra, bố của cậu là một nhà phân tâm học điên rồ.

Ông ta đã từng làm rất nhiều chuyện đáng sợ.
Cô bỏ qua đề tài này, “Anh biết mẹ anh giờ đang ở đâu không?
“Đại học Bắc Thành.” Cừu Lệ bình tĩnh nói: “Bà ấy dạy học ở đại học Bắc Thành, được nhận giải thưởng học giả Trường Giang[1].

Tôi đã nhìn thấy bà ấy ở diễn đàn văn hóa trên ti vi, bà ấy… so với trí nhớ hồi bé không có gì thay đổi.”
[1]Giải thưởng học giả Trường Giang là giải thưởng học thuật cao nhất được trao cho một cá nhân trong giáo dục đại học của Bộ Giáo dục Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Theo Wikipedia.
“Giải thưởng học giả Trường Giang! Ôi trời đất ơi, giỏi quá đi mất!”
“Đúng vậy.” Cừu Lệ hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng như lúc này: “Mẹ là người rất giỏi giang, tôi nghĩ sau này mình phải trở nên thật ưu tú, rồi đi gặp bà ấy.

Ít nhất cũng phải thi đỗ vào trường đại học tốt nhất đã.”
“Đó chẳng phải là đại học Bắc thành hay sao?”
“Ừ, có lẽ có thể cho bà ấy một sự ngạc nhiên.”
Khương Vũ nhìn khóe miệng của cậu bất giác mỉm cười.

Cô dần dần hiểu được sự tồn tại của người mẹ trong lòng Cừu Lệ thực sự rất quan trọng.
Cậu muốn dùng dáng vẻ tốt nhất để gặp bà ấy, khiến cho bà ấy có thể tự hào về mình.
Trong lòng Khương Vũ cũng cảm thấy ấm áp, nhích lại gần Cừu Lệ hơn, đưa tay xoa mái tóc của cậu, xoa cho rối tung lên: “Bạn trai nhà em thực sự rất tham vọng.

Em không chăm chỉ học tập thì không được rồi.”
Cô khẽ dựa gần, năm giác quan của Cừu Lệ bắt đầu phát huy, ngửi được mùi thơm của cơ thể, cảm nhận được cô chạm vào mình.

Thậm chí nhiệt độ cơ thể của cô gần trong gang tấc.
Ngay khi cậu định nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, Khương Vũ lại rút tay lại, hai tay tì xuống bàn bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi…
“Em cũng không thể bị tụt lại phía sau.

Em cũng muốn vào cùng trường với bạn trai mình.”
Cừu Lệ nhìn bòng dáng gầy gò của cô, dục vọng trong lòng đang dâng trào lại một lần nữa bị đè xuống.
Một lúc lâu sau, yết hầu của cậu trượt lên trượt xuống, nuốt nước bọt, sau đó kìm chế nói với cô gái ngồi bên cạnh: “Không biết thì hỏi bạn trai.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi