BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: An Linh

Hiệu đính: Xiaoxin

Lúc Khương Vũ đang ở công viên giải trí cùng bố mẹ thì nhận được điện thoại của Cừu Lệ.

Đây là khao khát lúc nhỏ của Khương Vũ khi nhìn thấy các bạn nhỏ khác có bố có mẹ đưa đến khu vui chơi mà cô chỉ có thể thầm hâm mộ.

Lần này Trình Dã nhất mực muốn đưa hai mẹ con đến công viên giải trí cũng là vì an ủi điều nuối tiếc của cô khi còn bé.

Cho dù có quan hệ huyết thống hay không thì Trình Dã cũng đã xem Khương Vũ như con gái ruột mình.

Khương Vũ để Trình Dã và Khương Mạn Y ngồi vòng đu quay mặt trời, cô cố ý chừa lại cho hai người không gian riêng để vun đắp tình cảm.

Nhạc ở công viên giải trí rất to, Khương Vũ tìm một góc khá yên tĩnh nhận điện thoại của Cừu Lệ.

Giọng của Cừu Lệ bên đầu dây bên kia hơi kỳ lạ, vừa khàn lại mệt mỏi.

Khương Vũ vội hỏi: “Anh bệnh rồi hả? Hay đang uống rượu?”

“Không có.” Anh ho nhẹ: “Không uống, đang ăn bánh kem… khụ… khụ.”

Anh ho khan mấy tiếng, nghe chừng như bị sặc, giọng cũng khản đi.

“Đồ ngốc, ăn như hổ đói sao lại không sặc được.” Khương Vũ trêu anh: “Ăn từ từ thôi, em cũng không ở đó, ai mà giành với anh.”

“Ừ, em ở đâu…”

“Em với bố mẹ đang ở khu vui chơi. Hai người đang ngồi vòng đu quay lãng mạn lắm.”

“Vui không”

“Vui lắm.”

Khương Vũ cúi đầu, khóe miệng không kiềm được nhếch lên, thanh âm đầy ngọt ngào: “Rất rất vui! Lần này đi Hải Thành tìm được bố, ông ấy rất tốt với em, đối với mẹ cũng tốt.”

“Vậy anh yên tâm rồi.”

Khương Vũ nghe thấy câu này của anh là lạ: “Yên tâm là có ý gì?”

“Anh thích nhìn em hạnh phúc.”

Cô nhíu mày: “Cừu Lệ, không sao chứ?”

“Anh cũng rất vui, hôm nay anh đi gặp mẹ rồi.”

“Ơ, chuyện lớn như vậy sao bây giờ mới kể với em.” Khương Vũ vội hỏi: “Thế nào, cô ấy có nhận ra anh không? Thích anh không? Mau nói cho em biết đi!”

“Nhận ra, thích, mẹ nói tự hào về anh, còn bảo anh chuyển đến sống cùng bà.”

“AAA! Tốt quá!” Khương Vũ không nhịn được nhảy cẫng lên, hưng phấn nói: “Như vậy tuyệt quá, Tiểu Lệ nhà chúng ta sau này đã là cậu bé có mẹ rồi.”

“Ừ, anh có mẹ rồi.” Trong giọng nói của anh mang theo chút đắng xót sâu kín: “Hôm nay anh cũng rất vui.”

“Cho nên anh mới tự mua bánh ngọt ăn chứ gì.” Khương Vũ mím môi, lầm bầm: “Cún tham ăn.”

Cừu Lệ dùng tay áo quệt qua loa nước mắt trên mặt, chùi sạch bơ, khóe miệng cong lên: “Có hơi nhớ em.”

“Vậy em đến tìm anh nha.”

“Không phải, anh chỉ muốn nói…”

Cho dù anh lau thế nào nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng. Phần ngực áo sơ mi trắng đã ướt một mảng, dính sát vào da.

Anh dùng hết sức lực đè nén giọng nói đang run rẩy: “Muốn nói…”

Anh bịt kín loa điện thoại, cắn mạnh vào mu bàn tay, ra sức cắn chặt, cả người khẽ run lên để cố ổn định cảm xúc.

Nhưng lại không làm được.

Từ khi lên năm tuổi, anh chưa từng khóc một lần nào. Nhưng ngay lúc này, dường như anh muốn trút ra hết thảy bi thương đè nén bao nhiêu năm…

“Anh muốn nói gì cơ?” Khương Vũ cười hỏi anh: “Muốn tỏ tình với em à.”

“Anh muốn nói… cảm ơn.”

Cảm ơn em cứu tôi khỏi khổ đau, cảm ơn em đã kéo lấy tôi…

Cảm ơn em để tôi thấy được ánh sáng của thế giới này.

“Tự nhiên nói cảm ơn gì chứ!”

“Hôm nay anh vui quá nên có cảm xúc.”

“Được thôi, nhưng mà lúc trước anh nói cảm ơn thì ai mà chả biết làm, phải có hành động thực tế mới được nha.”

“Ừ? Em muốn hành động thực tế gì.”

“Vậy em đưa yêu cầu nhé.” Khương Vũ nhìn vòng quay ngũ sắc khổng lồ rực rỡ trước mặt: “Em muốn cùng bạn trai ngồi vòng đu quay lúc nửa đêm, nghe nói vào lúc nửa đêm có thể nhìn thấy đèn neon trong thành phố dần tắt. Trên mạng nói rằng đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời.”

“Được, đồng ý với em.”

“Bố mẹ xuống rồi, em cúp máy trước nha.”

“Ừ.”

***

Khương Vũ cúp điện thoại, sau đó tự sướng một tấm với vòng đu quay rồi bắt đầu chỉnh ảnh.

Cừu Lệ lặng lẽ đi tới bờ sông, đứng trên đập nước cao ngất đang điên cuồng gào thét.

Sớm đã nên rời đi rồi nhưng lại trì hoãn lâu như vậy. Sống trong cái bong bóng cầu vồng và lời nói dối mà tự bản thân tô vẽ rồi biến mình thành một thằng ngốc.

Nực cười.

Ngay lúc anh bước chân trái lên, mắt nhắm nghiền định nhảy xuống, âm điện thoại vang lên một tiếng “Ting”.

Tay anh run rẩy mở màn hình.

Khương Vũ gửi đến một tấm ảnh tự sướng.

Trong bức ảnh cô mặc một chiếc áo phông hoạt hình, tóc dài xõa trên vai, ánh đèn vòng đu quay sáng rỡ sau lưng ánh lên khiến gò má cô hây đỏ. Trông hết sức đáng yêu. Đôi mắt cong long lanh ngậm cười, tay bắn tim với anh.

“A Lệ, em mãi mãi thích anh.”

Tấm ảnh này khiến cho anh vốn từ trong cơn cảm xúc vô tri không biết sợ loáng chốc đã cảm thụ được sự đe dọa của chết chóc, nỗi hoảng sợ phải rời xa cô…

Mãi mãi là bao xa?

Anh loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã khuỵu xuống đất.

Vầng trăng khuyết trên bầu trời cũng cong hệt như lần đầu tiên gặp cô, giống như đuôi mắt khi cô cười.

Cô là ánh trăng sáng duy nhất mà anh được nhìn thấy trong đời, làm sao có thể cam tâm khép mắt lại đây.

***

Ra khỏi khu vui chơi, một nhà ba người đến trung tâm thương mại ăn tối. Trình Dã nhìn thấy ở tầng năm có phòng chơi Trốn khỏi mật thất nổi tiếng, dứt khoát muốn kéo hai mẹ con vào chơi.

Khương Mạn Y từng nói Trình Dã là một người cực kì thích mạo hiểm. Thậm chí lúc hai mươi tuổi đã từng đi một mình đến vùng đất không người ở Tây Tạng.

Mấy năm nay chỉ cần không có lịch trình, ông sẽ ra nước ngoài nhảy dù, nhảy bungee, leo núi đá, tham gia các môn thể thao mạo hiểm. Cũng vì vậy mà thường xuyên lên hot search.

Khương Mạn Y nói ông đang ngại mình sống lâu.

Trình Dã chỉ cười cười.

Trốn khỏi mật thất không tính là thể thao mạo hiểm, ít nhất là không nguy hiểm tính mạng. Khương Mạn Y thấy ông hứng thú, mặc dù hơi sợ nhưng vẫn đồng ý chơi cùng ông.

Khương Vũ thấy mẹ cô thật sự thương bố. Từ cách hai người chung đụng mà có thể cảm nhận được rõ ràng. Cho dù ông đưa ra bất kì điều gì thì ngoài miệng Khương Mạn Y nói không muốn nhưng vẫn thực hiện.

Ví như lúc nãy chơi tháp bay (Drop Tower) ở công viên giải trí, Khương Vũ có đánh chết cũng không chơi. Nhưng Trình Dã lại rất muốn chơi, còn muốn tìm người chơi chung. Khương Mạn Y thì sợ tái mặt vẫn muốn liều mình cùng quân tử, tới khi đi xuống lại nôn thốc nôn tháo.

Lại ví như Trình Dã mua cho bà một xâu thịt dê, Khương Mạn Y không thích mùi của thịt dê nên từ trước đến giờ đều không ăn, nhưng vừa nãy lại không từ chối.

Cho nên Khương Mạn Y một mực từ chối lời cầu hôn của Trình Dã vốn không phải không yêu ông. Bà rõ ràng vô cùng yêu ông, nuông chiều hết mực.

Khương Vũ còn chưa từng cảm nhận được đãi ngộ này đâu.

Sau khi nhận ra được điều này, cô quyết định phải giúp Trình Dã theo đuổi mẹ.

Khương Vũ hy vọng mẹ có thể có được tình yêu. Ngay cả khi tình yêu này có vẻ xa vời, thân phận của hai người chênh lệch thì có làm sao.

Khương Mạn Y chưa từng học đại học nhưng bà đã nuôi dưỡng được một cô con gái thi đậu đại học Bắc thành. Cô con gái này sẽ giành lấy vinh quang cao nhất của ngôi vị nữ hoàng ba lê trong tương lai.

Thế nên bà không cần phải có bất kì mặc cảm, tự ti nào.

Ba người mở cửa một căn phòng bệnh viện đáng sợ, nghe nói còn có tình tiết rượt đuổi kịch tính.

Khương Vũ ngược lại không hề gì. Dù sao cũng là người từng chết một lần, chết rồi mà cũng không gặp ma thì sao để ma sống trong mật thất dọa sợ?

Lá gan Khương Mạn Y rất nhỏ, suốt đoạn đường đều đi phía sau Khương Vũ, run lẩy bẩy nắm chặt vạt áo của cô.

“Con gái! Tiểu Vũ, con ở chỗ nào!”

“Con đi với mẹ! Đừng đi lung tung!”

“Tiểu Vũ. A! Chạy mau Tiểu Vũ!”

***

Cả ba người bị mấy ‘thây ma’ rượt đuổi một đoạn dài trong hành lang tối mịt, tối đến mức gần như duỗi tay còn không nhìn thấy rõ năm ngón. Sau đấy thì họ bị dồn vào một góc cầu thang.

Khương Vũ vốn cho rằng một Khương Mạn Y đã đủ tạo nhiệt rồi, ngờ đâu đến ông bố thần tượng thích chơi thể thao mạo hiểm này lại cũng chẳng khác gì. Suốt quãng đường toàn hét “Con bà nó.”

“Đứa nào mò ông! Thằng nào đụng vào bố! Phắn ra!”

“Con gái! Con đi theo bố! Không không, con đi đằng trước bố!”

“Á! Sao lại thành bố đi cuối! Không! Bố không đi cuối cùng!”

Khương Vũ: “Vậy bố đi đầu đi, con đi phía sau.”

“Đi đầu? Bố không đi đầu! Không đi! Bố không chấp nhận! Có chết cũng không đi đầu tiên.”

Khương Vũ cạn lời, dừng bước: “Thế ngài đây nói thẳng là muốn đi vào giữa nhỉ.”

“Được, được không?”

“Bố hỏi mẹ được không?”

Khương Mạn Y đi giữa co rúm người run giọng nói: “Anh Dã, anh có được không hả! Tự anh muốn chơi mà lại sợ như thế.”

“Ôi, anh sai rồi.”



biểu cảm như này nè.

“Tự mà đi sau.”

Trình Dã vâng lời đi ra đằng sau, tay nắm chặt góc váy bà.

Khương Mạn Y liên tục chìa tay đánh ông: “Anh sờ đi đâu hả!”

“Xin, xin lỗi.”

Ba người men theo căn gác gỗ cũ mèm kêu kèn kẹt quanh co mà đi xuống. Trong lúc bất thình lình, Trình Dã nhảy tót ra sau lưng Khương Vũ, run lập cập túm lấy cô.

Khương Mạn Y vẫn là mềm lòng, che cho ông đi giữa.

Khương Vũ thật sự không nói nên lời.

Ban đầu cô cảm thấy Trình Dã và Khương Mạn Y nhìn rất tương xứng, Trình Dã có thể săn sóc tốt cho mẹ quãng đời còn lại. Nhưng bây giờ xem ra…

Là ai chăm sóc ai đây!

Mẹ lại phải nuôi một đứa con trai á!

Khương Vũ quay đầu bất mãn với Trình Dã: “Bố, bố làm sao đấy! Bố phải bảo vệ mẹ chứ! Sao bố có thể đẩy mẹ ra đằng sau, ngộ nhỡ mẹ bị con ma túm được thì sao!”

Trình Dã bị con gái lên lớp, vội vàng kéo Khương Mạn Y che chở trước ngực: “Mạn Mạn, em đừng sợ, anh bảo vệ em.”

“Em không sợ.”

“Con gái, con cũng đừng sợ, có bố ở đây! Ma cỏ gì cũng không dám tới!”

Còn chưa dứt lời, mấy ‘thây ma’ loạng choạng xuất hiện cuối căn gác nhào về hướng bọn họ.

“Oa! Chạy mau!”

Trình Dã một tay túm lấy Khương Vũ, tay kia nắm Khương Mạn Y mà kéo hai người chạy như bay, trốn khỏi rượt đuổi của mấy thây ma.

Phía trước có một căn phòng trống để mở, Trình Dã vọt vào đóng “Ầm” cửa lại, chống lưng lên cửa thở phì phò.

Lúc này đèn trong phòng bật sáng.

Trình Dã một tay kéo Khương Mạn Y, tay còn lại… người kéo theo không phải là Khương Vũ mà là một nhân viên đóng giả ‘thây ma’.

Khăn trùm đầu của nhân viên cũng bị tụt xuống.

Nhân viên đóng giả chắc là cũng rất cạn lời, chưa bao giờ gặp phải tình tiết ngoài luồng nào kiểu này và ông bố không đáng tin đến vậy. Anh ta áy náy nói câu ‘thật ngại quá’, sau đó lại đeo khăn trùm lên rời khỏi phòng.

“Ể? Cậu là sao! Con gái tôi đâu! Cậu trả con gái tôi đây!”

Khương Mạn Y phì cười: “Được rồi, con gái anh không việc gì, con nhóc đó gan mập lắm. Chắc là bây giờ đã chạy ra rồi.”

“Thôi được.” Trình Dã sờ sờ mũi, ngại ngùng nhìn bà: “Anh biểu hiện tệ lắm nhỉ, vừa nãy Tiểu Vũ cũng chán đến nỗi còn nói anh nữa.”

Khương Mạn Y quan sát căn phòng tìm manh mối, thản nhiên nói: “Anh lúc nào chẳng như vậy. Đâu phải ngày một ngày hai.”

“Anh vẫn luôn thế này…”

Trình Dã nhớ lại lúc yêu đương thời thanh niên, hình như ông cũng có khá nhiều ý tưởng đưa Khương Mạn Y đi ‘trải nghiệm’ thế giới. Vài dịp đặc biệt thì… yêu cầu còn nhiều hơn.

Từ trước đến nay, dường như ông chưa bao giờ hỏi bà có vừa ý không, có thích không…

“Rocker không phải đều rất tự tin à” Khương Mạn Y thấy ông im lặng, cười đẩy ông: “Không có ý tưởng gì sao.”

“Mạn Mạn, em có cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh anh không?”

“Rất vui mà.”

“Ý anh là, em có cảm thấy tủi thân không?”

Trình Dã đuổi theo bà, không chịu bỏ qua: “Nhiều khi anh bảo em làm chuyện này chuyện kia… nếu em không muốn có thể nói thẳng.”

“Muốn chứ.”

“Thật?”

“Hỏi ba chuyện này làm gì, mau tìm manh mối đi kìa, không muốn ra ngoài sớm hả?”

“Không muốn.” Trình Dã hiển nhiên là người thích tạo bầu không khí. Vào lúc này ông càng muốn trải nghiệm không khí lãng mạn, riêng tư.

“Mạn Mạn, em có thể từ chối anh. Đầu óc anh thiếu hụt, nhiều lúc không được tỉ mỉ, không thể chú ý đến cảm xúc của em nhưng tuyệt đối không phải là không yêu em.”

“Anh nói chuyện này làm gì, cả bó tuổi rồi.”

“Bó tuổi gì chứ, con gái như em tính tình thế là không được. Cảm giác của anh bây giờ chính là cảm thấy bọn mình có thể tiếp tục nói chuyện yêu đương nhiệt huyết như hai mươi năm trước. Hơn hai mươi tuổi vẫn còn có rất nhiều xuân xanh để vẫy vùng.”

Khương Mạn Y nhìn ông bật cười.

Bà chính là thích sự hăng hái đầy sức sống của người đàn ông này. Nó khiến bà cảm thấy không khí tịch mịch, trầm lặng trong cuộc đời mình lại xuất hiện ánh sáng lần nữa.

“Anh Dã, anh thật sự rất rất tốt, là em không tốt.”

Có thể được ở bên ông dù là một ngày, một phút, một giây thì đối với bà mà nói đã là món quà to lớn mà số phận ban tặng.

Vậy nên bà sẽ bao dung tất cả tính khí trẻ con, yêu sự tùy hứng của ông. Bởi vì sự lựa chọn của bà là người đàn ông này.

Trình Dã ôm mặt Khương Mạn Y, áp bà vào tường, nói khẽ bên tai: “Nếu em nhất định muốn nghĩ như thế, vậy anh chỉ có thể làm một vài chuyện để em biết rằng em tốt thế nào…”

Nam rocker phóng khoáng cỡ nào thì Khương Mạn Y đã sớm biết. Nhưng không nghĩ đến bao nhiêu năm qua mà Trình Dã vẫn chẳng thay đổi một chút nào.

“À ừ… xin lỗi hai anh chị, quấy rầy một tí.”

Nhân viên hóa trang thây ma nằm trên giường ngồi dậy, giơ giơ tay: “Hai anh chị còn muốn chơi tiếp không? Là… tôi muốn đứng lên nhưng lại sợ dọa phải hai người.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi