Biên tập: Rong Biển
Hiệu đính: Xiaoxin
Khương Vũ không ngờ mùa thu năm nay lại tới sớm như vậy.
Tưởng chừng như anh vừa mới đi đây thôi. Nhưng thoáng chốc lá vàng đã rợp khắp phố phường, từng chiếc nặng trĩu ngã bên lề đường.
Từ khi Cừu Lệ rời đi, cô chỉ còn là cái xác không hồn.
Cừu Lệ đến Hải Thành, đổi số di động, đổi mọi cách liên lạc. Cuộc sống của cô từ đó tựa hồ chẳng còn một người tên Cừu Lệ nữa.
Cô quen rất nhiều người trong ngành ba lê ở đại học Bắc Thành, đều là bạn học ở Esmeralda cả.
Hằng ngày cùng các bạn nữ đến những chỗ quen thuộc như trường học, trung tâm nghệ thuật. Phong phú mà lại giản đơn.
Mặc dù luôn bận bịu nhiều thứ phải lo, nhưng không hiểu sao trong lòng Khương Vũ vẫn thấy trống trãi.
Đến tận bây giờ cô vẫn không dám nghĩ lại ngày nắng sớm tinh mơ đó, không dám nhớ lại Cừu Lệ đã nói chia tay thế nào.
Mỗi ngày cô đều kiên trì nhắn tin cho anh, nhưng mà chẳng nhận lại được một lần hồi âm. Số điện thoại cũng đổi rồi, cô không thể liên lạc được.
Sáng sớm một hôm nọ, Khương Vũ tới tòa nhà khoa Vật lý, đợi trước cửa suốt nửa tiếng mới gặp được Nhậm Nhàn.
“Cho hỏi, lát nữa cô Nhậm có lớp không ạ?”
Nhậm Nhàn mở cửa văn phòng ra, dịu dàng nói: “Cô không có lớp. Em có chuyện gì sao?”
“Em là bạn gái của Cừu Lệ. Em… em muốn hỏi cô chuyện của anh ấy.”
Nhậm Nhàn mời Khương Vũ ngồi xuống ghế sô pha, rót cho cô một ly nước ấm: “Trò Cừu Lệ là một người tài giỏi. Cô còn mong em ấy đăng ký học ngành Vật lý đấy, tiếc là thằng bé muốn nối nghiệp bố mình nên học tâm lý học.”
Khương Vũ nhìn biểu cảm của Nhậm Nhàn, tựa như bà đang nói chuyện không liên quan đến mình.
“Cô Nhậm, sao cô lại gọi anh ấy là trò Cừu Lệ?”
“Sao cơ?”
“Anh ấy không phải con cô ư?”
Nhậm Nhàn rơi vào hoang mang: “Khương Vũ này, sao em lại nói vậy?”
Nhưng Khương Vũ còn hoang mang hơn Nhậm Nhàn nhiều, bật cả người dậy: “Cô Nhậm, suốt bao nhiêu năm qua, lý do duy nhất vực Cừu Lệ dậy sống tiếp chính là mong ước một ngày mình trở nên tốt hơn, thi đậu đại học, cầm thành tích rạng rỡ tới gặp cô! Vậy mà cô lại gọi anh ấy… Là trò Cừu Lệ?”
“Có phải là em hiểu lầm gì rồi?”
Nhậm Nhàn nhíu mày: “Cô đã lập gia đình và có con gái, con cô còn lớn tuổi hơn thằng bé. Sao em ấy là con cô được chứ? Đúng là cô có quen em ấy, em ấy là con của bác sĩ Cừu Thiệu. Năm đó cô mất ngủ nhiều đêm để viết luận án tiến sĩ nên phải gặp bác sĩ Cừu trị liệu. Sau đó mới quen thằng bé…”
Nghe vậy, huyệt thái dương Khương Vũ nhói lên một cái, tim như nghẹt lại, hít thở không thông.
“Ý của cô… Vậy là cô không phải mẹ anh ấy…”
“Tất nhiên cô không phải. Năm ấy cô trò chuyện với bác sĩ Cừu thì biết được mẹ em ấy khó sinh mà qua đời. Khi đó cô còn cảm thấy bác sĩ Cừu rất yêu vợ mình, kể chuyện cũ mà đôi mắt đượm buồn đau. Không biết có phải cũng vì thế hay không mà sau này ông ta lại làm ra chuyện kinh khủng như vậy.”
Cuối cùng Khương Vũ cũng hiểu, hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Vì tình yêu mù quáng với người vợ quá cố mà Cừu Thiệu thù hận, đổ lên đầu con trai mình, rắp tâm ngược đãi, tổn thương anh.
Từ khi còn bé, Cừu Lệ bởi vì thiếu thốn tình thương của mẹ nên mới nhận nhầm người dì xa lạ, thân thiện – Nhậm Nhàn là mẹ mình.
Có lẽ khi đó tinh thần của anh đã có vấn đề rồi.
Sau khi đợt trị liệu kết thúc, Nhậm Nhàn không đến thăm Cừu Lệ nữa, khiến anh tưởng rằng “mẹ” đã bỏ đi.
Nhiều năm trôi qua, ký ức liên tục phóng đại nỗi đau trong anh, hóa thành chấp niệm ăn mòn lý trí anh.
Tương lai anh sẽ trở thành nhà thôi miên vang danh cả nước.
Nhưng lại không ngờ người đầu tiên anh thôi miên lại chính là bản thân mình.
Mà nó lại thay đổi ký ức ban đầu của anh, làm anh nghĩ Nhậm Nhàn là mẹ mình, còn tin tưởng mù quáng, không một chút nghi ngờ.
Cho nên ngày hôm đó ở khu vui chơi, Cừu Lệ gọi điện cho cô, miễn cưỡng vui cười nói với cô rằng mẹ đã nhận anh rồi, còn rất thích anh, cảm thấy tự hào vì anh, muốn anh chuyển về sống cùng.
Đó không phải lời an ủi, cũng chẳng phải ‘lời nói dối’.
Tất cả chỉ là, khi ấy bệnh của Cừu Lệ đã nghiêm trọng lắm rồi!
Nội tâm Khương Vũ nén lại đau thương. Cô bước ra văn phòng, quay lại cúi người thật thấp chào Nhậm Nhàn. Ngay phút cúi xuống, nước mắt cố nhịn cũng trào ra.
“Cô Nhậm, em… em biết là sẽ làm cô khó xử lắm, nhưng liệu cô có thể, sau này gặp anh ấy…”
Tiếng nói cô nghẹn ngào, tựa như không nói thêm được gì.
Ngày đó Cừu Lệ nói chia tay cô còn không khóc. Nhưng lúc này, cảm giác đau đớn bóp nghẹt như muốn chết.
“Khương Vũ, cần cô giúp gì sao? Em cứ nói đi…”
Nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cô chỉ nói: “Không ạ.”
Muộn quá rồi, dù là Nhậm Nhàn cũng chẳng cứu được Cừu Lệ nữa.
Người mẹ từng là tia hy vọng cuối cùng của anh, tín niệm ấy đã sụp đổ rồi.
Không có hy vọng, không có ánh sáng. Bây giờ anh như con dã thú bị thương, tránh né thế nhân, lui về hang động đen đặc, giam mình lại, giấu mình đi.
Nhậm Nhàn nhớ lại hôm ở tiệc sinh nhật, vẻ mặt Cừu Lệ đã kỳ lạ lắm, bà vội hỏi: “Khương Vũ, hiện giờ Cừu Lệ đang ở đâu? Có thể cho cô gặp thằng bé được không? Cô muốn nói chuyện với em ấy.”
“Anh ấy đi rồi.”
Cũng sẽ không trở lại nữa.
***
Rời khỏi tòa nhà khoa Vật lý, đầu óc Khương Vũ như trên mây.
Ngày anh đi, cô đuổi theo tới tận sân bay, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được anh. Cô đã ngồi xổm ở đó khóc như một đứa trẻ.
Cô oán trách Cừu Lệ đùa giỡn, lừa dối tình cảm của cô. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới anh có thật sự muốn chia tay cô không.
Sau này Khương Vũ gọi điện cho anh, nhưng không ai bắt máy. Cô đi đến nhà anh, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, nhìn thấy vải trắng phủ lên đồ dùng trong nhà, mới ý thức được…
Anh đi thật rồi.
App [Đã biết] nhắc nhở Khương Vũ, nhiệm vụ [Cứu rỗi thiếu niên ác ma] đã lâu vẫn chưa hoàn thành, trừ tiền trong tài khoản và số dư chỉ còn lại 500 tệ.
Sau khi trừ, tài khoản Khương Vũ cũng chẳng còn mấy.
Nhưng đó lại chẳng phải chuyện quan trọng nhất. Mặc kệ là còn bao nhiêu tiền, Khương Vũ vẫn muốn tới Hải Thành một chuyến.
Cô muốn cho anh biết, dù cả thế giới có chán ghét anh, bỏ rơi anh, thì vẫn luôn có một Tiểu Vũ bảo vệ anh.
***
Ngày đến Hải Thành, Cừu Lệ gặp mưa phùn, những hạt nước li ti rợp đầy trời.
Không khí ở thành phố phía Nam nóng ẩm, dù là gió thổi cũng mang lại cảm giác oi bức khó chịu.
Sau khi xuống máy bay, Cừu Lệ còn không dám mở điện thoại. Anh vứt thẳng thẻ sim đi.
Anh sợ phải nhìn thấy tin nhắn của Khương Vũ, sợ nhìn thấy cô khóc lóc cầu xin anh về. Bởi lần này rời đi, anh không thể quay đầu lại.
Bắc Thành là nơi anh không muốn về nhất, cũng là nơi có cô gái anh yêu thương nhất.
Việc độc ác, trái lương tâm nhất anh từng làm có lẽ là lừa dối cô, vứt bỏ cô.
Nhưng chết tiệt, anh đã thối tha như vậy rồi, cũng đâu thể kéo theo cả cô xuống địa ngục được.
Cuối cùng thì lượn quanh trái đất một vòng, anh lại về địa ngục.
Anh vẫn là cái tên rác rưởi, vô tâm ngày xưa. Dù là một giây sau chết cũng chẳng không có gì níu kéo.
Cuộc sống đại học đối với Cừu Lệ rất vô vị.
Anh thông minh nên không cần chăm chỉ, cần cù cũng tiếp thu được hết kiến thức. Muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì ngủ.
Buổi tối rảnh rỗi thì lại cùng bọn con trai kéo bầy đi KTV uống rượu, tự do tự tại.
Trong quán thường có mấy cô gái chủ động mời rượu Cừu Lệ, nhưng anh đều từ chối.
Cồn có thể khiến anh rơi vào giấc ngủ nhanh hơn. Nếu không một khi hồi ức chiếm cứ lấy tâm trí, nó sẽ trở thành cơn ác mộng trong đêm dài bất tận.
Còn nếu không có tiền thì cứ kiếm. Chưa nói đến anh thông minh, chỉ mỗi gương mặt này thôi thì tại thành phố vàng rải đầy đất như Hải Thành thì làm gì cũng có thể kiếm được tiền.
Tiền bạc đã không còn là gánh nặng có thể khiến anh liều mạng nữa rồi.
Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không như trước kia, bốc vác từng bao từng bao xi măng giữa ngày hè oi bức chỉ để mua được một hộp nhạc thạch anh.
Cừu Lệ hiện giờ làm gì cũng thơ thẩn, đầu óc thì như trên mây, khóe miệng cười cợt ngả ngớn, càng lúc càng chẳng ra con người.
Kiếm được tiền thì lại rượu chè quá độ, lấp đầy những chỗ trống mãi không thể lấp được. Hoặc lại đi đánh bài, sau đó càng kiếm về nhiều tiền hơn, rồi lại tiêu hoang nó vào một cuộc chơi khác.
Tưởng chừng như ngày hôm sau có chết đói thì cũng chẳng có gì quan trọng.
Đêm hôm đó, anh gặp được Chân Nhứ Nhứ ở quán bar play house.
Lúc này Cừu Lệ đã say xỉn tới choáng váng đầu óc. Nghe thấy có người gọi mình, anh quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ.
Cô ta mặc áo lửng, quần ngắn, trang điểm tông khói, lông mi dài thòng.
Nhìn thấy Cừu Lệ, cô ta như người điên lao tới, nắm tay anh lắc điên cuồng: “Ôi trời! A a a a! Không ngờ em lại đến Hải Thành! Đừng nói là em học đại học ở Hải Thành nha! Đừng nói… Đừng nói em học đại học ở Hải Thành!”
Cừu Lệ bị lắc tới váng đầu, thẳng thừng hất tay cô ta ra: “Cô là ai?”
“Là Chân Nhứ Nhứ đây! Em lại quên mất chị à, làm người ta đau lòng quá đó. Uổng công chị luôn một lòng nhớ về em, còn gặng hỏi mẹ chị số điện thoại của em nữa.”
“Chân Nhứ Nhứ…” Cừu Lệ chậm chạp lục lọi ký ức về ba từ này: “Mẹ cô là ai?”
“Chị là con gái của Nhậm Nhàn.” Khóe miệng Chân Nhứ Nhứ khẽ nhếch: “Em làm chị tổn thương quá, nên chị quyết định không để ý tới em ba phút.”
Hai từ Nhậm Nhàn khẽ chọc vào tim Cừu Lệ. Cuối cùng anh cũng tỉnh táo một chút.
Anh đưa tay nâng cằm cô ta lên: “Cô là con gái bà ta à.”
Động tác này cực kỳ mờ ám, khiến cả người Chân Nhứ Nhứ như bị điện giật, trong đầu ầm ầm nổ tung.
Một người đàn ông như Cừu Lệ với khuôn mặt anh tuấn mang theo nét lạnh lẽo rắn rỏi, trên người như viết dòng chữ ‘người sống chớ gần’, nhưng lại vô tình lại rất hấp dẫn đối phương.
Chân Nhứ Nhứ gặp được người mình yêu như sao hỏa va vào trái đất.
Từ ngày đầu gặp mặt, cô ta đã thích anh đến điên cuồng ngu dại.
Cừu Lệ nâng chiếc cằm nhỏ, đứng im nhìn nửa phút, nhìn tới nổi gò má Chân Nhứ Nhứ cũng ửng hồng lên.
“Cừu Lệ, em nhìn gì vậy?”
Khóe miệng Cừu Lệ hiện lên ý cười lạnh lẽo, đẩy cô ta ra.
“Khuôn mặt của cô, trông xấu vãi.”
“…”
Chân Nhứ Nhứ đánh yêu anh một cái: “Sao em lại nói vậy chứ!”
“Ông đây cứ nói chuyện thế đấy, không thích thì cút.”
Chân Nhứ Nhứ nhìn thấy anh dữ như vậy, khác hẳn hình ảnh cậu thiếu niên trầm tĩnh vào ngày đầu gặp nhau.
“Sao lại dữ vậy chứ.”
“Cút.”
“Không đấy.”
Chân Nhứ Nhứ cũng là một đàn chị có tiếng ở trường, lấp lánh như sao trên trời. Vừa là chủ tịch hội học sinh, vừa là trưởng ban câu lạc bộ Hip-hop, thành tích luôn giữ vững hạng nhất. Không lâu trước đây còn được lên thẳng thạc sĩ
[1]; câu lạc bộ Hip-hop cũng thường xuyên được nhận thưởng,…
Con trai theo đuổi cô ta cộng lại còn có thể dài bằng hai vòng trường học.
Cả một đời thuận lợi chưa từng gặp sóng gió, cô ta dưới sự bảo bọc của bố mẹ mà dần dần lớn lên. Đến tận bây giờ vẫn chưa có người lớn tiếng với cô như vậy.
“Cừu Lệ, em tới đây một mình à?” Chân Nhứ Nhứ tiếp tục thăm dò: “Bạn gái em đâu?”
Hai từ bạn gái như một luồng điện khiến cho đầu óc Cừu Lệ có hơi tê dại.
Nói không chừng, nghĩ không được…
Chân Nhứ Nhứ gọi một ly Mojito đưa cho Cừu Lệ: “Em trai, đêm nay không có hứng, chúng ta không nói chuyện nữa. Uống một ly này chị sẽ đi, đợi em tỉnh táo lại rồi gặp nhau ở trường.”
Cừu Lệ đang cần cồn để làm đầu óc tê liệt nên dứt khoát cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
Nhưng không ngờ khi đầu lưỡi anh chạm đến giọt rượu kia, anh lại cảm nhận được cảm giác ngọt lịm của các-bon đi-ô-xít
[2]!
Sau khi rời Bắc Thành, anh đã không còn nếm được mùi vị thức ăn nữa rồi.
Cừu Lệ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nhìn Chân Nhứ Nhứ đối diện mình.
Chân Nhứ Nhứ cười cười nói nói, vỗ trán anh bảo: “Em trai ngoan nào, chị đi đây.”
Vừa dứt lời, cô ta quay người rời đi.
Cừu Lệ uống sạch ngụm rượu cuối còn trong họng, chân răng chua ê ẩm.
Cảm nhận xúc cảm trên trán vừa nãy, bỗng nhiên anh nghĩ đến buổi chiều đầu tiên gặp mặt Khương Vũ.
Tiểu Vũ cũng đánh nhẹ anh một cái.
Sau đó, cả thế giới anh tựa như sống lại.
Tặng mọi người mẩu chuyện nhỏ sau khi cưới nè…
Mọi năm, cơm giao thừa luôn là do Tạ Uyên phụ trách.
Nhưng năm nay có đứa con rể đẹp trai, tay nghề lại tốt nên cuối cùng Tạ Uyên cũng được rảnh rỗi.
Mà Tạ Uyên rảnh rỗi, thì Trình Dã lại đau não.
Dù là chơi game hay là đánh bài, ông đều không phải đối thủ của Tạ Uyên. Rồi đến cả tranh lì xì, ông vẫn chậm hơn Tạ Uyên nửa nhịp. Tối đó tức tối như núi lửa sắp phun trào tới nơi.
Khương Vũ xót Cừu Lệ phải bận rộn, thế là đi vào bếp: “Mọi người đều xem tivi ngoài kia, vậy mà chỉ có anh chồng của em đang làm việc nhà thôi.”
Cừu Lệ: “Vậy em giúp anh.”
Khương Vũ sắn tay áo lên, cầm dao lên: “Em tới đây!”
Cừu Lệ giành lấy dao trong tay cô, “Không cần làm cái này.”
“Vậy em làm gì?”
Cừu Lệ cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Đứng một bên là được rồi.”
Khương Vũ vòng tay lên ôm cổ anh, khẽ cọ cọ: “Đứng một bên nhìn ngốc lắm.”
Cừu Lệ bị cô cọ tới cọ lui mà nhộn nhạo hết cả lên. Thế là anh ôm cô đè xuống tủ chén bát mà hôn.
Khương Vũ cắn nhẹ một cái lên cằm anh.
“Em là chó à?”
“Đúng đó đúng đó!” Cô ôm cổ anh kéo xuống, muốn cắn môi anh.
“Ấy thôi, bố ra ngoài.” Trình Dã mới đi đến cửa nhà bếp thì che mắt lại: “Các con ý tứ chút, cả nhà đang ngồi ngoài kia kìa!”
Cừu Lệ bất mãn: “Ra ngoài.”
Trình Dã: “Bố là bố vợ con đó, con còn bảo bố ra ngoài à?”
Khóe miệng Cừu Lệ cong lên, gắng nhịn.
“Thưa bố, phiền bố đi ra ngoài, được không ạ?”
“Cứ không đấy.” Trình Dã tiếp tục bước vào: “Hai đứa đang làm gì đó?”
Cừu Lệ: “Không làm gì cả, bố đang rảnh à?”
Trình Dã: “Bố ruột hai đứa tranh remote rồi, bố không xem kênh đó. Mà hai đứa lại diễn một màn đặc sắc ở đây như vậy nên bố xem một tí, xong lại đi liền.”
Cừu Lệ nhìn qua Khương Vũ: “Tiểu Vũ, bố em muốn xem chúng ta diễn kìa.”
Khương Vũ đánh Trình Dã một cái.
“Bố xem xong chưa, đi được chưa?”
Trình Dã: “…”
[1] Lên thẳng thạc sĩ: Những sinh viên xuất sắc sẽ được giảng viên giới thiệu, đề nghị lên thạc sĩ mà không cần phải làm thủ tục như kiểm tra văn bằng, đánh giá kết quả học tập,… Theo baidu
[2] Trong nước giải khát có gas, CO2 là yếu tố tạo nên sự đặc trưng cho sản phẩm, có ảnh hưởng lớn đến giá trị cảm quan và và góp phần tăng độ bền sinh học.