BOSS QUỶ THOẠI ĐẦU TIÊN


Tuy rằng không biết ý sâu kiến là gì, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Vệ Ách, Chủ Thần hớn ha hớn hở bỏ đá xuống giếng.

Hắn xuôi theo lời của sâu kiến: "Đương nhiên ở nơi riêng tư còn chưa đủ.

Phải không? Chuyên viên đặc biệt Vệ."
Chuyên viên đặc biệt Vệ, mấy chữ này bị Chủ Thần cố ý nhấn mạnh, dường như có ẩn ý gì đó.
Tay tiếp viên hàng không run lên, suýt nữa cô khó có thể duy trì nụ cười tám chiếc răng tiêu chuẩn trên khuôn mặt.
Cô liếc qua lại giữa chuyên viên đặc biệt Vệ và người đàn ông đối diện, con ngươi có hơi run run —— người đàn ông ngồi đối diện chuyên viên cấp S có dáng người thon gầy, khí chất lạnh lùng, vai rộng eo thon, đôi chân dài, đôi vai tùy ý tựa vào ghế.

Dáng người hắn rất cường tráng cao ngất, mặc bộ đồ săn theo phong cách dân tộc thiểu số màu đen sẫm với hoa văn tối đen, làn da hơi rám nắng đến màu đồng cổ như báo săn, thoạt nhìn rất sắc bén nguy hiểm.
Hoàn toàn A đến bùng nổ.
Ai ngờ, hắn lại không hề giấu diếm việc bí mật phục tùng chuyên viên đặc biệt Vệ.
Một top tuyệt thế vô song lén thần phục, còn phối với rọ mõm chó dữ như thế.
Thì ra chuyên viên đặc biệt Vệ biết chơi như vậy?
Không đúng, hóa ra chuyên viên đặc biệt Vệ giỏi chuyện riêng tư này đến thế?
Chủ Thần tựa lưng vào ghế máy bay, nắm lấy giấy tờ rơi lả tả của Vệ Ách, hắn nguy hiểm lại thản nhiên nói: "Nhu cầu của chuyên viên đặc biệt Vệ cũng khó thỏa mãn lắm."
"..."
Vệ Ách không nói gì nhìn đối phương đang chân thành làm cậu ghê tởm, gã này không biết tiếp viên hàng không đang suy diễn chuyện gì.
Một lát sau, Vệ Ách mím môi, cười như không cười: "Đúng thế, giúp tôi lấy một cái cho anh ấy."
Một vết nứt xuất hiện trên nụ cười tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không.
Điều này, điều này, chuyên viên đặc biệt Vệ thừa nhận luôn?
Tiếp viên hàng không dựa vào tố chất chuyên nghiệp hơn người, đè lại thế giới quan đã rạn nứt trong khoảnh khắc đó.

Cô kiên cường mang theo nụ cười cứng đờ tiêu chuẩn, ngọt ngào nói: "Vâng ạ, chuyên viên đặc biệt Vệ, tôi sẽ phản hồi nhu cầu giúp ngài.

Xin hỏi ngài còn cần thứ gì nữa không?"
Tiếp viên hàng không nói đến từ "cần", giọng điệu cô có chút run rẩy không rõ ràng.
Vệ Ách liếc nhìn Chủ Thần đối diện: "Cho tôi một bộ bịt mặt, cho anh ấy một cái khẩu trang."
Một lát sau, bịt mắt và khẩu trang, còn có nút tai kèm theo đưa tới.
Cô tiếp viên hàng không mới đi làm không bao lâu không dám ở chỗ này đổi mới thế giới quan của mình, đưa đồ xong bèn vội vàng quay gót rời đi.


Vệ Ách đã cất hết tài liệu.
Trong đó có mấy tờ rơi xuống đùi Chủ Thần thì bỏ qua.
Đây không phải là tài liệu tuyệt mật gì, vẫn có thể kiểm tra bảng tin phải phòng thủ mấy quỷ quái của cục kiểm sát.
Vệ Ách gom tài liệu lại thành một chồng, Chủ Thần lật đại mấy giấy tờ bên người rồi không còn hứng thú ném lại cho Vệ Ách.

Còn mình thì cầm lấy "khẩu trang" do tiếp viên hàng không đưa tới, xem qua tạo vật mà Vệ Ách chỉ đích danh cho hắn —— trước đây, khi Chủ Thần tạo phó bản và bãi săn đều trực tiếp ném người thâm niên vào các vị diện khác nhau đã bị hắn ăn mòn và ô nhiễm là xong việc.
Bản thân hắn không có hứng thú với văn hóa văn minh của sâu kiến.
Tất nhiên không có đủ kiên nhẫn để thực sự quan sát đồ vật của sâu kiến.
Hắn đi theo cống phẩm lên máy bay chở khách thì đây là lần đầu tiên nhận được khẩu trang của loài người.
Chủ Thần móc ngón tay vào dây buộc của khẩu trang rồi quan sát khẩu trang, nó trông giống như đồ dùng chuẩn bị cho chiến tranh.

Ở phía đối diện, Vệ Ách đeo bịt mắt, ngả người ra sau, đeo nút bịt tai rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, thành thạo phát huy hết sức mạnh "không nghe không thấy" —— sau khi mảnh vỡ [luật Thiên Cương] tăng cường phong ấn, củng cố thân phận "Thần Lang Quan" của Chủ Thần.
"Thần Lang Quan" là quỷ thần của phó bản, hơn nữa không được phép sống lại trong thực tế.
Chủ Thần bị đóng khung trong thân phận "Thần Lang Quan" này, dưới sự trói buộc khế ước cung phụng của máu cống phẩm, nếu muốn ra tay trong hiện thực, chỉ có thể ra tay trong những vấn đề liên quan đến hắn, lấy danh nghĩa của "chúc phúc giáng thế" mà ra tay.
Vì vậy Vệ Ách cũng không lo lắng nhiều.
Vệ Ách nhắm mắt nghỉ ngơi, máy bay xuyên qua tầng mây, ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt cậu.
Miếng bịt mắt màu xanh đậm của cậu che lại cặp mắt sẵn sàng mỉa mai bất cứ lúc nào.

Mép bịt mắt đè lên sống mũi cao thẳng trắng lạnh, khiến tông da trắng hơn, gương mặt nổi bật hơn.

Đường viền hàm thon gọn lại hiện ra đôi phần yên tĩnh tương phản.
Cùng màu với khẩu trang treo ở đốt ngón tay của Chủ Thần, hắn quan sát cống phẩm đang nghỉ ngơi tựa lưng vào ghế.
Khi chiếc máy bay đâm qua đám mây như bụi chì.

Máy bay chở khách vượt qua ranh giới giữa Hà Nam và Hồ Nam, dưới tầng mây một đám mây đen cuồn cuộn lặng lẽ bám vào máy bay chở khách hỗn tạp giữa chuyên viên và người bình thường này.
Sở dĩ căn cứ Long Môn cung cấp máy bay để vận chuyển hành khách không hoàn toàn là do cắt giảm tài nguyên và thông thoáng giao thông, vì một phần nguyên nhân là sau khi quỷ quái khôi phục, nguy cơ gặp phải quỷ quái khi di chuyển đường dài đã tăng lên.

Nếu người bình thường có thể đi cùng với chuyên viên, thì tỷ lệ an toàn sẽ tăng lên.


Vì vậy, khi không phải làm nhiệm vụ khẩn cấp, các chuyên viên của căn cứ sẽ chọn phương tiện giao thông chung với người dân bình thường.
Lần này, máy bay chở khách chứa đầy 1/3 chuyên viên đi chấp hành nhiệm vụ ở Điền Nam và 2/3 hành khách bình thường.
Các chuyên viên được phân bố ngẫu nhiên trong khoang máy bay, không được chỉ định cụ thể để ngồi trong khoang hạng nhất.
Những hành khách bình thường ngồi trên ghế nghỉ ngơi mang theo bịt mắt như Vệ Ách, hoặc nhỏ nhẹ nói chuyện với những người đồng hành rồi giải quyết công việc riêng của mình.
Khi máy bay chở khách bay qua đám mây, đám mây đen kịt "biến mất" ở đáy khoang hành khách.

Trong số những hành khách bình thường, một hành khách mang cặp công văn bình thường mở ra một chiếc hộp da màu đen, lấy tài liệu ra xử lý, không khác gì tất cả những nô lệ tư bản ưu tú.

Đột nhiên, động tác của anh ta dừng lại một chút, dường như đã quên mình muốn làm gì.
Khi người hành khách hơi cứng nhắc cúi đầu xuống, tiếp tục công việc lúc trước của mình.
Bóng tối lan ra trong con ngươi của hành khách này.
Hành khách mở túi văn phòng, lấy tài liệu ra, lật từng trang, động tác đờ đẫn, khuôn mặt chìm vào bóng tối của ghế một cách kỳ lạ.

Một lúc sau, động tác của hành khách dần trở nên thành thạo hơn, hệt như một cái xác không quá thạo việc, dần quen với hành động.
Những người ngồi bên cạnh hành khách này đều bận rộn công việc của mình, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
"Hành khách" hơi cúi đầu, đôi mắt đen đờ đẫn nhìn chằm chằm tài liệu, miệng khẽ lẩm bẩm:
Một, hai, ba, bốn...
Cách "hành khách" mấp máy môi rất lạ.
Thoạt nhìn anh ta như nhân viên văn phòng trung niên ở độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi, nhưng đôi môi mấp máy của anh ta lại khô quắt, âm trầm như một ông già tám chín mươi tuổi.
Khi hành khách mấp máy môi đếm, nơi máy bay bay qua, một bóng đen in trên mây và núi sông bên dưới.

Cái bóng đột nhiên như sống dậy, càng lúc càng lớn, chẳng bao lâu sau một luồng hơi thở tối tăm quỷ dị dâng lên, lặng lẽ bao phủ thân máy bay.

Những quỷ khí đó rất nhỏ rất mơ hồ, các trận pháp do phủ Thiên Sư bố trí trên thân máy bay cũng không dao động, trái lại bị thẩm thấu vào một cách xảo diệu.
** ***
Chủ Thần bên cạnh vị trí gần cửa sổ đang móc khẩu trang mà Vệ Ách vừa mới gọi cho hắn, hắn chán ngán đứng dậy.

Chủ Thần vừa động đậy, thanh niên tóc bạc đeo bịt mắt nhắm mắt nghỉ ngơi đối diện nghiêng đầu về phía hắn, cậu không hề di chuyển nhưng ánh sáng bạc khó phát hiện đã trượt ra khỏi tay áo của cậu, lạnh lẽo chặn đường ra ngoài của Chủ Thần.


Chủ thần cúi người xuống, hai tay đút vào trong túi, dáng người cao lớn vai rộng eo hẹp đổ vào người Vệ Ách: "Đi dạo một chút, không được sao?"
"Đi làm gì?" Vệ Ách không tháo bịt mắt ra giống như đang thẩm vấn nghi phạm, giọng điệu lạnh lùng.
"Đi xem tạo vật của sâu kiến bọn mày."
Xem tạo vật của con người? Có quỷ mới tin hắn.
Thanh niên tóc bạc không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu về phía hắn, tay phải đặt ở chỗ tay vịn lối ra của ghế máy bay, mười hai thanh đao Ngân Điệp như ẩn như hiện ở trong tay áo.

Ánh mắt của Chủ Thần lướt qua, mười hai đao Ngân Điệp, hắn cúi người xuống.
Giọng điệu mang theo ý chọc ghẹo:
"Sao vậy, mày cần phục vụ bên người 24 giờ thật hở? Chuyên viên đặc biệt Vệ."
Cuối cùng Vệ Ách kéo miếng che mắt xuống, nửa miếng che mắt màu xanh đậm phủ lên sống mũi, lộ ra một đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn xuyên qua Chủ Thần.
Trên tờ đăng ký đi ra ngoài của chuyên viên trước khi rời đi, cả hai đã nhượng bộ nhau, không điền họ Vương ở cổng làng, cũng không điền "Yểm Linh" quỷ khí dày đặc.

Mà thỏa thiệp với nhau, cậu chọn một cái tên ngẫu nhiên là "Lâu Lâm" làm tên giả.

Thân phận à, thì điền tên trợ lý đi theo của Vệ Ách để lừa gạt giám đốc căn cứ.
Thẻ công tác trợ lý nền xanh chữ trắng, dán hờ trên túi áo của Chủ Thần.
Trợ lý của chuyên viên cấp S: Lâu Lâm.
Chủ Thần cúi xuống giữa chiếc ghế hẹp, thì thầm với Vệ Ách, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa cao, lướt xuống đầu vai cọ vào vai Vệ Ách.

Hắn cười như không cười đối mặt với Vệ Ách, ánh mắt của người sau nhìn hắn như lưỡi lê.

Khoảng cách giữa hai "người" rất gần nhau.
Trong mắt người ngoài, cả hai y như những bạn đồng hành rất có đạo đức công cộng, nhỏ giọng bàn bạc.
"Tao không phiền nếu mày giải thích những tạo vật của bọn mày đâu." Chủ Thần rất có đạo đức công cộng nhìn Vệ Ách với vẻ thích thú: "Nể tình mày, thỉnh thoảng lắng nghe về cách sâu kiến xếp chồng đống rác lên nhau như thế nào, cũng được.

Thế nào? Muốn đi cùng không?"
Giọng điệu cố ý trêu chọc của Chủ Thần rất rõ ràng, nhưng một chiếc máy bay chở khách đầy người bình thường cũng không phải nơi để ra tay.
Nếu thật sự ra tay ở nơi như thế này, sơ sẩy một cái thì người bình thường trên máy bay sẽ dễ bị thương hoặc có khi chết.
Vệ Ách chắc chắn không yên lòng nếu để Chủ Thần đi loanh quanh một mình trên máy bay, ghé sát nhỏ giọng trò chuyện thì tuân thủ đạo đức công cộng đấy, nhưng quá lâu dễ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Vệ Ách giằng co với hắn một hồi, cuối cùng cũng tháo bịt mắt đứng lên.
***
Khi máy bay gặp phải luồng không khí khuyến cáo hành khách không nên di chuyển lòng vòng, nhưng Vệ Ách và Chủ Thần đều không phải người bình thường, dù thân máy bay gặp phải luồng không khí rung động thì cũng không có ảnh hưởng gì với cả hai.

Máy bay chở khách đã bay một hai tiếng, trong khoang máy bay có khá nhiều hành khách đang ngủ trưa nên có thể coi như yên tĩnh.

Ngoài các hàng ghế hành khách, giá để hành lý và cửa sổ thân máy bay bên trái và bên phải, thì bên trong không có nhiều thứ.
Thoạt nhìn Chủ Thần như đang thành thật đi dạo trên máy bay.

Vệ Ách không hề có ý định làm hướng dẫn viên du lịch mà chỉ đơn thuần giám sát toàn bộ quá trình.
Ai không có việc gì mà đi tham quan trên máy bay chứ?
Hắn cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi.
Lối đi của máy bay không rộng.
Dáng người Vệ Ách cao ngất, im lặng "áp giải" trông coi Chủ Thần bước qua lối đi nhỏ trên máy bay.
Cậu không mặc đồng phục đeo huy hiệu đặc biệt của cục kiểm sát, mà chỉ mặc đồng phục bình thường.

Chất liệu màu đen sẫm, thiết kế bó eo làm cậu trong lúc bước đi có vẻ lạnh lùng sắc bén.

Còn Chủ Thần bị cậu "áp giải" thì dáng người cao ráo, mặc trang phục truyền thống hiếm thấy của dân tộc thiểu số, vai rộng chân dài.
Hai người một trước một sau đi qua, cách nhau một khoảng.
Dù cách nhau một khoảng cách nhưng hai người đàn ông lần lượt đi ngang qua máy bay thì cũng thấy hơi lạ.
Tâm trạng của Vệ Ách có hơi không tốt, sắc mặt ngày càng từ chối người khác ra xa ngàn dặm.

Khi đi qua lối nhỏ, một số hành khách ngoáy đầu nhìn theo, chú ý tới mái tóc bạc đặc trưng của Vệ Ách thì nhất thời mở to mắt.

Tiếp viên hàng không bên cạnh đã quen với cảnh tương tự từ lâu, mỉm cười khéo léo nhắc nhở mọi người —— giữ khoảng cách với chuyên viên nổi tiếng, không nên làm phiền cuộc sống hàng ngày của chuyên viên.
Dù vậy, tâm trạng của Vệ Ách vẫn vô cùng tệ sau khi giám sát Chủ Thần suốt cả chặng đường trong ánh nhìn của người khác.
Cũng may, trên máy bay không có gì để tham quan.

Chẳng bao lâu sau, một quỷ thần cải trang thành người bước từ ghế trước tới chỗ đuôi máy bay.

Mắt thấy hành trình tham quan sắp kết thúc, Chủ Thần thấy phía sau phòng phục vụ tiếp viên hàng không ở đuôi máy bay có một khoảng không gian màu bạc nên định đi tới đó.

Hắn không có ý thức mình đang bị áp giải, lúc kéo cửa thì đứng chờ Vệ Ách đi vào cùng.
Vệ Ách từ phía sau đi lên, liếc thấy.
Toilet.
"..."
Thanh niên tóc bạc dừng bước ở lối đi, Chủ Thần thản nhiên nghiêng đầu hỏi: "Không cần phải theo sát bên người 24/24 đó chứ?"
Còn làm người giám sát sít sao đến nỗi đi vệ sinh cùng Chủ Thần?
Vẻ mặt Vệ Ách bình thản như không: "Mày có bệnh à.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi