BOSS QUỶ THOẠI ĐẦU TIÊN


A Lang Điền Miêu xa lạ đột nhiên xuất hiện, khiến mọi người toát mồ hôi lạnh.

Nửa người hắn đều chìm trong bóng tối, chỉ có ống sậy trong tay chiếu sáng khuôn mặt của hắn.

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Vệ Ách trong đội, Thốn Dịch đang định tiến lên chào hỏi hắn, bỗng thấy hắn giơ tay lên ra dấu tay rất cứng đờ.
Sắc mặt của Thốn Dịch thoáng thay đổi.
Người chơi xem không hiểu động tác của A Lang Điền Miêu nhưng bảng điều khiển hệ thống lại hiện lên một dòng nhắc nhở giúp hắn:
[A Lang câm: Cậu ta là người chẳng lành, không được bước vào trại.]
Lời nhắc của bảng điều khiển được đồng bộ hóa trong phòng livestream, bình luận lập tức không hiểu ra sao.
[Người chẳng lành? Là chú ấn Sơn Vương à? Nhưng mọi người đều mang theo chú ấn của Sơn Vương, sao chỉ nhắm vào Vệ Thần của chúng ta?]
[Èm có thể là do..

máu cống phẩm.]
[Ờ ha! Vệ Thần là máu cống phẩm.]
[...!Đệt Vệ Thần mạnh quá, làm tôi quên mất cậu ấy là máu cống phẩm.]
Ngay khi A Lang Điền Miêu cản đường và nhắc nhở của hệ thống vừa vang lên, sắc mặt bọn Giải Nguyên Chân đều có chút căng thẳng.

Họ cũng đã qua nhiều phó bản đều biết rõ những điều cấm kỵ về vận rủi và điềm xấu của thời cổ đại, nhất là vùng hoang dã.

Hiện tại giải quyết tên A Lang cầm sậy là lựa chọn an toàn nhất, nhưng nếu không cần thiết thì tốt nhất không nên làm điều đó một cách khinh suất trong phó bản.
Cũng may Thốn Dịch chỉ thay đổi sắc mặt trong thoáng chốc liền bình tĩnh lại.
Cậu ta lấy ra một chuỗi răng thú, lắc nó trước mặt A Lang Điền Miêu, đè giọng nói: "Tôi đến tìm bà, bà biết xử lý như thế nào."
Khi A Lang Điền Miêu trông thấy chuỗi răng thú, hắn thổi sậy đang sáng trong tay, tuy đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm Vệ Ách, nhưng tốt xấu gì cũng nghiêng người, nhường ra con đường hẹp.

Nhìn ý của hắn hình như muốn nhìn chằm chằm họ rồi cùng họ đi gặp "hắc bà".
Vệ Ách bị đối phương nhìn chằm chằm mà không nói một lời giống như một con sói xanh nhìn chằm chằm cậu trong bóng tối.
Cậu khẽ nhướng đôi lông mi dài màu bạc của mình lên, có chút thờ ơ liếc sang A Lang câm cao gầy và ngăm đen này.
Gần đó, ngoài mặt dây chuyền răng sói bạc trên cổ A Lang Điền Miêu này còn có một túi màu được buộc bằng sợi dây màu đỏ, nặng nề rơi xuống lồ ng ngực tưởng chừng như gầy gò nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ của hắn.

Không biết có phải "hắc bà" trong miệng họ Thốn hay không.


Khi tầm mắt của Vệ Ách đảo qua, có thể mơ hồ cảm nhận được sức mạnh không rõ và mơ hồ trong chiếc túi đầy màu sắc.
Hệ thống không có phản ứng gì với A Lang Điền Miêu.
Không có thiện cảm, cũng không có thù địch.
Khi cả nhóm Vệ Ách đi ngang qua, A Lang Điền Miêu lặng lẽ đi theo sau mọi người.
Hai thích khách Hứa Anh Hứa Oánh lấy tàng hình làm chủ yếu, không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng.
A Lang câm xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước.
Ngay cả Giải Nguyên Chân cũng không nhận ra đến khi hắn thình lình vươn cánh tay ra, lúc này A Lang Điền Miêu đi theo sau lưng mọi người, lặng lẽ không một tiếng động càng giống một con sói xanh ma quái ở vùng núi sâu Điền Nam.

Đó là cảm giác bị theo dõi trong bóng tối giống như một sợi tơ nhện, treo một lưỡi đao sắc bén đâm ở sau gáy mọi người.
Ngay cả góc nhìn của phòng livestream cũng không thể bắt được bóng dáng của hắn.
Lúc này trời đã tối, những ngôi nhà tre cao thấp trong trại lần lượt thắp sáng bằng những ánh đèn vàng đỏ mờ ảo, nhưng nhìn chung, bóng tối dày đặc vẫn đè nặng lên cả trại.

Có lẽ vì xung quanh là núi cao và vách đá hiểm trở nên bóng tối trong trại nặng nề hơn những nơi khác.
Mọi người mò mẫn trong bóng tối, đi trong bóng tối dưới chân lan can của trại lâu, mà không làm kinh động đến những người khác.
Thỉnh thoảng có gà vịt ở dưới trại lâu bị giật mình, trước khi đàn gia cầm gây ra tiếng động, Tống Nguyệt Mi đã dùng phương pháp khói mê của Thải Môn, khiến chúng nó gục xuống một cách im lìm.

Phương pháp khói mê này là tuyệt học của Thải Môn, Tống Nguyệt Mi khéo léo dùng nó, liều lượng không lớn trước khi trời sáng mấy gia cầm này sẽ tự thức dậy, vì vậy không cần lo bị người trong trại phát hiện.
"Hắc bà" mà người chỉ huy đoàn ngựa thồ nói sống ở góc Đông Nam của trại, bà ấy quái gở cổ quái xa cách với người khác, sống trong một ngôi nhà gỗ đơn độc, đen thui đứng dưới bóng cây hiện ra một tông màu ảm đạm có phần u ám.
Bình luận trong phòng livestream bỗng dưng chậm lại một chút.
[Trông giống như mụ phù thủy làm ma thuật đen.]
[...!Trách không được A Lang câm đó nhìn u ám, cả ngày sống ở nơi này, không âm u mới lạ đó.]
[Cửa! Thực sự có treo xương ở cửa!]
Bình luận thấy xương cốt là hộp sọ của một loài chim nào đó, trắng hếu xếp thành hàng, treo bằng dây rơm có nhiều sợi màu treo ở trước cửa trúc lâu, hai hốc mắt đen thui trống trơn nhìn chằm chằm khách tới.
Vệ Ách quan sát kết cấu hộp sọ của con chim này, phát hiện rằng chúng có lẽ là một con chim ưng nào đó —— chỉ là lấy tỷ lệ hộp sọ mà tính, khi con chim ưng này còn sống, ít nhất dài năm sáu mét.

Sao nhiều hộp sọ chim ưng treo ngay ngắn dưới nhà của hắc bà như vậy?
Người chỉ huy đoàn ngựa thồ từng nói, hắc bà có một đứa con trai.
Con trai bà ấy là thợ săn trong trại?
Cầu thang trong trại Miêu đều khá rộng, có thể chứa nhiều người lên xuống cùng một lúc, khi Vệ Ách đang bước lên bậc thang để nghiên cứu xương chim, Trần Trình đi nhanh không cẩn thận va vào xương mỏ chim, "bộp" một con sâu xanh rơi ra khỏi hốc mắt con chim.

Cậu ta sợ tới mức suýt nữa ngã ngửa ra sau, suýt nữa ngã thẳng xuống cầu thang.
May là Đường Tần ở phía sau nhanh tay lẹ mắt, túm lấy gáy cậu ta như xách gà con.

Tuy bị giữ lại nhưng vẻ mặt Trần Trình vẫn khó coi như con sâu đó lọt vào dạ dày cậu ta, Đường Tần muốn buông tay nhưng bị cậu ta bắt lây.

Con ông cháu cha ngang ngược càn rỡ thường ngày run rẩy nấp sau lưng Đường Tần.
Hệt như Đường Tần buông tay ra là cậu ta sẽ chết vậy.
Phòng livestream: "..."
Khóe mắt bọn Cao Hạc co giật, thực sự không muốn mọi người biết rằng họ ở cùng một đội với đầu vẹt Trần Trình không có tiền đồ này.
Vệ Ách liếc nhìn xương chim lắc lư qua lại, rút đao Hộ Tát đỡ con sâu xanh lét ở mũi đao giữa không trung.
[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi Vệ Ách đã phát hiện một trứng trùng cổ sơ cấp]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Vệ Ách còn chưa kịp để ra trước mắt xem kỹ thì một bàn ta gầy gò, lạnh lẽo và ngăm đen vươn ra từ bên cạnh, nhặt trứng cổ trùng rồi ném vào xương chim.
Vệ Ách chậm rãi nghiêng đầu.
Một tay A Lang Điền Miêu cầm giỏ thảo dược, bước lên thang gỗ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vệ Ách —— hắn trông khoảng mười tám mười chín tuổi, vóc dáng lại y như trai tráng ở vùng núi nghèo và hoang dã Điền Nam, cao hơn Vệ Ách nửa cái đầu.
A Lang Điền Miêu ra hiệu.
Thốn Dịch phiên dịch: "Cậu ấy bảo chúng ta vào trong, đừng đụng vào thứ gì cả."
Mọi người: "..."
Phiên dịch của Thốn Dịch có lẽ đã uyển chuyển, nhìn cử chỉ hung dữ của A Lang Điền Miêu đó, cứ cảm thấy hắn là kiểu "đụng lung tung thì cút ra ngoài".
Thực ra dưới tình huống bình thường, người chơi cũng không dám đụng lung tung.
Ai giống Vệ Ách rỗi hơi rút đao đỡ cổ trúng để nghiên cứu vừa nhìn là biết không phải thứ tốt chứ!
A Lang Điền Miêu không nói một lời nhìn chằm chằm Vệ Ách, rõ ràng ý của hắn là "cút ra ngoài".

Trừ khi Vệ Ách gật đầu cam đoan, nếu không sẽ không cho người chơi được phép vào phòng bà cụ.

Vệ Ách xoay đao Hộ Tát, không khí có chút căng thẳng.

Hai bên cũng không phải người dễ chọc, đó giờ Vệ Ách hành sự không chào hỏi một lời đã đánh.

Mọi người thực sự sợ cậu không cho nửa ánh mắt đã rút đao.

Cũng may là ánh đao lóe lên trong bóng tối, đầu ngón tay Vệ Ách xoay đao rồi cất đao Hộ Tát.
Vệ Ách mơ hồ có loại cảm giác, có lẽ việc mình bị gọi là "người chẳng lành" có liên quan gì đó đến thứ mà Chủ Thần đã để lại trên người cậu.

Vật đó ở sau cổ, Vệ Ách không thấy được cũng không có khả năng để người khác phát hiện.

Lúc này, hắc bà chính là một lựa chọn không tồi.
Nếu cậu đã muốn cho hắc bà nhìn xem Chủ Thần để lại thứ gì, vậy thì không cần phải xung đột với A Lang xa lạ chắc mẩm cậu là "người chẳng lành".
Vệ Ách cất đao, A Lang Điền Miêu vẫn âm trầm nhìn cậu vài phút mới đẩy cửa ra.
Phòng bà cụ không thắp đèn, cửa sổ đóng chặt và tối om.
Sau khi A Lang Điền Miêu cao gầy ngăm đen đẩy cửa ra, bỗng một mùi thảo dược kỳ lạ nồng nặc tràn ra từ trong phòng tối.

Dường như trong phòng có treo lác đác vài thứ gì đó, có cảnh cáo của A Lang Điền Miêu trước đó, mọi người đều cúi người, cẩn thận tránh "trang trí" treo lủng lẳng phía trên để vào phòng.
Đến khi Vệ Ách vào phòng, "trang trí" treo lủng lẳng trước cửa phòng bà cụ bỗng khẽ lắc lư một chút.

Mấy người khác ở phía trước không thấy, khán giả trong phòng livestream lại như chiếc kính lúp có bội số lớn:
Treo sau cửa nhà là xương rắn đã cạo sạch thịt rắn, đầu rắn hướng xuống dưới, đuôi hướng lên trên.

Xương rắn trắng mỏng, mấy người khác đi qua thì không có phản ứng gì, đến khi Vệ Ách cúi người đi qua thì xương rắn đó giống như bị điện giật nảy mạnh lên —— tránh né Vệ Ách.
[???]
[Là do tôi hoa mắt hay phòng livestream có vấn đề, xương rắn động đậy rồi.]
[Tại sao thế, Vệ Ách vừa đi qua, những thứ này liền sống lại.]
[Không phải sống lại, thoạt nhìn có vẻ như...!sợ cậu ấy?]
Ba chữ "sợ cậu ấy" vừa ra, mọi người đều cảm thấy có hơi vô lý.
App Quỷ Thoại xuất hiện đến bây giờ thì chỉ có người chạy trối chết trước quỷ quái kh ủng bố.

Làm gì có chuyện không thể giải thích được, chủ động sợ người chơi, nhưng vừa nãy xương rắn lại rõ ràng sợ sệt tránh Vệ Ách!
Vệ Ách không thấy xương rắn chuyển động, lại có thể nghe thấy tiếng động nhỏ của xương, khi cậu đi ngang qua cửa thì thẳng lưng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trên khung cửa đóng đinh từng chiếc xương rắn dài nhỏ khẽ lắc lư.

Lúc này, cửa phòng không có gió cũng không có ai, cánh cửa "Két ——" tự động đóng lại.
Những người khác đều giật mình trước âm thanh của cánh cửa gỗ, thần kinh lập tức căng thẳng.
Trước khi đến "trấn Cốt Thiêu", người chỉ huy đoàn ngựa thồ đã dặn dò, hắc bà thật ra không phải người địa phương, mà lúc trẻ chạy nạn trốn tới từ Điền Bắc.

Khi ấy bà gặp phải cướp, bị cướp bạc lại bị chặt chân, ngã ở ven đường nằm ba ngày, đùi gần như thối rữa.


Sau đó được một thầy thuốc ở trấn Cốt Thiêu đi ngang qua nhặt về cứu chữa.
Sau khi thương thế tốt lên thì bị liệt nửa người, kết hôn với thầy thuốc.
Hơn mười năm trước, A Lang nhà bà bị bắt đi làm nô lệ mỏ, chưa tới hai năm đã chết trong mỏ đen.

Hắc bà đi tìm chưởng trại, muốn lấy hài cốt của A Lang nhưng bị đánh một trận rồi đuổi về, từ đó bà hoàn toàn trở thành người bại liệt.

Đứa con trai duy nhất còn lại đã trở thành tính mạng của bà.
Đoàn ngựa thồ có qua lại với bà là vì năm đó thường xuyên mua thảo dược của bà, thấy cuộc sống của thầy thuốc và nàng dâu bị bại nửa người của ông không hề dễ dàng, thành ra trả lượng bạc luôn cao hơn người thường mấy lần.
Vì vậy, khi đoàn ngựa thồ tình cờ gặp phải chuyện khó giải quyết, hắc bà nể mặt đoàn ngựa thồ mà ra tay giúp đỡ.
Chỉ là năm ngoái đoàn ngựa thồ đã tiếp nhận một "lô hàng" phải vận chuyển trả Tây Tạng đến Tứ Xuyên, đi rất lâu nên không đi qua trấn Cốt Thiêu bên này.

Cũng không biết sau khi con trai hắc bà qua đời, hiện giờ đã thành dáng vẻ gì.
Trong nhà "phừng" sáng lên.
Đó là do A Lang Điền Miêu vô danh đó đặt ống lửa đặt ở giữa phòng đốt lên.
Ánh lửa bốc ra cao vút từ trong chậu đá, tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng bốn bức tường cổ quái.

Ánh sáng vừa hiện ra mọi người đã nhìn rõ phòng của bà ở thị trấn Cốt Thiêu này —— bốn góc nhà chất đầy thảo dược phơi khô và thảo dược nửa khô, vách tường treo đầy xương đủ hình dạng, một chiếc thang gỗ sẫm màu tựa vào tường, lên trên hẳn là có hai ba tầng nhà.
Một loạt những cái bình lớn nhỏ bịt kín chất đống ở chân cầu thang.
Hắc bà không ở lầu một, lúc mọi người đánh giá phòng, A Lang Điền Miêu đặt giỏ thảo dược ở góc tường rồi lại quay trở về, một tay cầm thứ gì đó.

Vệ Ách đang quan sát đống bình ở chân cầu thang, A Lang Điền Miêu cao gầy đã đi tới gần đưa đồ cho cậu, lời nhắc của hệ thống theo đó hiện ra.
[Nhận được "Bồ Âm Thảo": Hơi độc, có thể giải cổ độc sơ cấp.]
Ngay sau đó, A Lang Điền Miêu đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Ách một cái và ra hiệu cho mọi người.
[Hắc bà tuổi già sức yếu đã nghỉ ngơi rồi.

Nếu các vị muốn trấn áp chú ấn, xin hãy chờ đến sáng mai.]
[Nhiệm vụ: Ở Cốt Bà Lâu nghỉ ngơi một đêm.]
[Yêu cầu 1: Không được phá hủy bất cứ vật gì trong nhà]
[Yêu cầu 2: Người chơi Vệ Ách phải ở chung phòng với A Lang câm.]
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Ách:?
Xin chúc mừng, người đẹp Ách vì đụng đồ lung tung đã bị kết án cần người giám sát.
Câu chuyện này dạy chúng ta, khi đến nhà người khác, đừng đụng đồ lung tung (không phải)..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi