Hai người khoác tay nhau bước vào khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến. Đám phóng viên cũng nhao nhao lên để chụp hình và mọi được những tin tức có giá trị.
“Chủ tịch Hàn, người phụ nữ đi bên cạnh anh là ai vậy?”
“Trước đây, trong các bữa tiệc lớn nhỏ, bên cạnh anh đều không có người nào đi cùng, tại sao hôm nay lại có một cô gái đi cùng anh tới một bữa tiệc lớn như thế này?”
“Chủ tịch Hàn, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi đi!”
“…”
Hàn Thiên chẳng thèm để ý tới đám phóng viên kia, ôm eo Dương Nguyên bước vào trong. Dương Nguyên mặt áp vào ngực Hàn Thiên để khỏi bị phóng viên chụp được.
Vào được bên trong, trong này không có một phóng viên nào nên Dương Nguyên có thể thoải mái. Cô đi lấy đồ ăn còn Hàn Thiên đi chào hỏi những vị khách.
Đang ăn bánh ngon lành, thì có một cô gái cầm ly rượu đến chỗ Dương Nguyên, cô ta nhìn Dương Nguyên với vẻ chế nhạo, “Dương Nguyên, hơn ba tháng không gặp mà trông chị khác quá. Nhưng trong mắt tôi, chị có khoác lên mình những thứ có giá trị đến đâu thì chị vẫn như một người ở không hơn không kém.
Dương Nguyên đặt đĩa bánh cô đang ăn lên bàn, nở nụ cười khiến cho người ta cảm giác lạnh thấu xương, “Ồ! Tưởng là ai, hóa ra là đứa em gái ‘ghẻ’ thân yêu của tôi đây mà.” Dương Nguyên cầm ly rượu từ một người phục vụ đi qua, làm động tác cạn ly với Kim Phượng sau đó uống cạn, “Nhưng vì em là đứa em ‘ghẻ’ của tôi nên tôi muốn nhắc em một điều. Em có một người mẹ từng làm kĩ nữ chắc cũng cao sang, quý phái lắm nhỉ?”
“Cô…”
Kim Phượng giơ tay lên định tát Dương Nguyên nhưng lại bị bàn tay của Dương Nguyên cản lại.
“Tôi thì sao? Chẳng phải những gì tôi nói đều không phải sự thật sao? Tôi không phải là Dương Nguyên trước kia mà suốt ngày để cho hai mẹ con người bắt nạt nữa đâu. Từ giờ trở đi, tôi, Dương Nguyên này sẽ đòi lại những gì thuộc về tôi mà mẹ con hai người cướp đi, nên nhớ trong đó có cả Lâm Thị.”
“Chị dám!”
“Sao tôi không dám chứ! Nên nhớ hiện giờ tôi là ai và vốn dĩ những thứ đó thuộc về tôi rồi, chỉ là nhờ mẹ con các người giữ hộ thôi.”
Dương Nguyên vui mừng, đặt ly rượu trên bàn rồi tới chỗ của mấy người thư kí của Hàn Thiên nói chuyện.
“Chào mọi người!”
“Dương Nguyên, tại sao cô lại đi cùng với Hàn chủ tịch vậy.”
Dương Nguyên cười, những đồng nghiệp này khiến cho cô cảm giác vui vẻ, không có sự xa cách. Cô rất thích nghe mọi người tụ tập lại tám chuyện về những người trong công ty, nhất là nói về Hàn Thiên. Họ thường nói Hàn Thiên là ước mơ của các thiếu nữ, là người mà khiến cho hầu hết phái nữ kể cả phụ nữ đã có chồng đều muốn leo lên giường. Và một tin mà khiến cho Dương Nguyên shock đó là Hàn Thiên vẫn đang độc thân. Khi nghe về chuyện đó Dương Nguyên chỉ biết cười, đúng là tin đồn chỉ có một nửa là thật và một nửa là giả.
Dương Nguyên vẻ nửa đùa nửa thật vẫy tay mọi người ghé tai lại vào mình rồi cô thì thầm, “Tôi cho mọi người biết một bí mật nhé! Thực ra, Hàn chủ tịch là chồng của tôi đó.”
Tất cả mọi người đều nhìn Dương Nguyên cười, coi lời cô nói chỉ là đang đùa để làm mọi người vui vẻ. nhưng họ đâu có biết lời nói của Dương Nguyên hoàn toàn là sự thật.
“Dương Nguyên, cô mà là vợ của Hàn chủ tịch thì chắc tôi là con gái của tổng thống Mỹ cũng nên!”
Dương Nguyên không nói gì thêm, cô lấy một ly rượu từ người phục vụ, “Nào, mọi người chúng ta cùng nâng ly chúc mừng năm mới thôi.”
“Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!”