Dương Nguyên ngủ một lúc rồi tỉnh dậy, Hàn Thiên đi đến chỗ cô, khẽ vuốt mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta về nhà thôi!”
Dương Nguyên nhíu mày, “Về nhà?”
“Ừ! Về nhà! Chúng ta đã kết hôn, hiện giờ anh là chồng của em.”
Dương Nguyên gật đầu, “À! Vậy tôi tên là gì?”
“Em tên là Lâm Dương Nguyên, còn anh tên là Hàn Thiên. Từ giờ em sẽ làm Hàn phu nhân.”
Thấy Hàn Thiên có vẻ rất dịu dàng với cô, nhẹ nhàng nói cho cô biết mọi thứ về cô. Dương Nguyên cười vui vẻ, “Chồng của em là một người tốt, lại còn rất xinh đẹp nữa.”
Khi nghe Dương Nguyên khen, nụ cười trên môi Hàn Thiên trở nên cứng ngắc. Bình thường, nếu Hàn Thiên nghe được Dương Nguyên khen thì anh sẽ rất vui nhưng câu khen của Dương Nguyên lúc này có chút vấn đề.
Xinh đẹp? Đây mà là từ dùng để miêu tả độ đẹp trai của đàn ông sao?
Vừa tỉnh lại, Dương Nguyên chưa thể đi được, cô được Hàn Thiên từ từ dìu từng bước, từng bước.
Trước khi về nhà, hai người họ ghé vào một nhà hàng. Hàn Thiên nghĩ Dương Nguyên chắc cũng đói rồi. Trong suốt hai tháng nay, cô chưa ăn một thứ gì, chỉ truyền dinh dưỡng vào trong cơ thể.
Trên bàn, toàn những món ăn cho người mới khỏi bệnh, những món ăn này, vừa thơm vừa ngon lại vừa có độ dinh dưỡng cao.
Dương Nguyên háo hức cầm chiếc thìa nếm thử, khuôn mặt rạng rỡ nhìn Hàn Thiên, “Rất ngon!”
Hàn Thiên cười, “Ngon thì em ăn nhiều vào.”
Dương Nguyên mỉm cười, gật gật đầu rồi ăn ngon lành. Khi ăn được khoảng vài thìa, khuôn mặt Dương Nguyên nhăn nhó, tay ôm bụng, số thức ăn vừa vào bụng đã bị nôn hết ra ngoài.
Hàn Thiên hoảng hốt đứng bật người dậy, đến chỗ của Dương Nguyên vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Em bị sao vậy? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Dương Nguyên một tay ôm bụng, một tay nắm chặt áo Hàn Thiên, “Đau bụng quá!”
Hàn Thiên cau mày nhìn đồ ăn trên bàn. Nhà hàng này là do anh làm chủ, những nguyên liệu ở đây đều được kiểm soát rất nghiêm ngặt, những đầu bếp ở đây cũng toàn là cấp thượng hạng. Vậy nên không thể nào là do thức ăn được.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Vũ, nói về tình trạng của Dương Nguyên cho Triệu Vũ nghe.
Triệu Vũ: “Vấn đề này là bình thường thôi, cậu đừng có lo lắng quá. Vì hệ tiêu hóa của vợ cậu không làm việc hơn hai tháng nên mới như vậy.”
“Vậy mình phải làm thế nào?”
“Cậu hãy cho cô ấy ăn những thứ dễ tiêu hóa nhất, để cô ấy từ từ thích nghi với thức ăn.”
“Vậy bao giờ cơ thể Dương Nguyên mới có thể thích nghi được với thức ăn?”
“Ngắn nhất là một ngày.”
“Một ngày? Một ngày không ăn thì là sao mà sống? Cậu còn có cách nào không?”
“Chỉ còn cách này thôi!”
Tắt máy, Hàn Thiên lấy giấy ăn lau hết vết bẩn dính trên người Dương Nguyên. Anh mỉm cười, ôm Dương Nguyên vào lòng, “Không sao, đừng sợ.”
Nhân viên dọn sạch cháo vung vãi trên sàn nhà, sau đó lại mang một bát cháo khác, lần này chỉ đơn giản là một bát cháo trắng.
Hàn Thiên kiên nhẫn đút từng miếng cháo cho Dương Nguyên, nhưng lần nào đút được khoảng hai đến ba thìa thì Dương Nguyên lại nôn ra hết sạch.
Dương Nguyên lúc này cảm thấy rất khó chịu, toàn thân mệt mỏi, cô dựa vào ngực của Hàn Thiên mà ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên thấy vậy, không ép cô ăn nữa, đặt bát cháo lên trên bàn. Anh bế cô đi ra ngoài rồi lái xe về nhà.
Đã một ngày rồi mà Dương Nguyên vẫn chưa ăn được gì khiến cho Hàn Thiên rất phiền lòng. Nhìn thấy Dương Nguyên yếu ớt, không còn sức sống, mặt trắng bệch vì đói, tim Hàn Thiên đau nhói.
Hàn Thiên có ý định truyền dinh dưỡng vào trong cơ thể của Dương Nguyên nhưng lại bị Triệu Vũ can ngăn. Nếu truyền dinh dưỡng vào trong cơ thể của Dương Nguyên lúc này sẽ càng làm cho hệ tiêu hóa của cô tiêu hóa thức ăn khó khăn hơn.
Hàn Thiên vò đầu, đi qua đi lại bên giường, anh không biết phải làm thế nào lúc này, làm thế nào cũng không được mà Dương Nguyên lại càng ngày càng yếu dần.
Đột nhiên, ánh mắt dừng lại ở ly nước. Anh sực nhớ ra, lúc ở bệnh viện, Dương Nguyên đã uống nước mà không bị sao, anh liền quay sang người hầu.
“Đi nấu cháo, lần này nấu cháo thật loãng cho tôi.”
Khi cháo được nấu xong, Hàn Thiên thổi từng thìa đút cho Dương Nguyên.
Dương Nguyên ăn được hai thìa cháo loãng, cô không có biểu hiện gì là nôn ra, anh vui mừng đặt bát cháo lên bàn rồi xem tình hình của Dương Nguyên sau đó.
Một lúc sau, Dương Nguyên vẫn bình thường, anh đút cháo cho cô ăn, cứ thế, cứ thế, Dương Nguyên đã ăn hết được bát cháo nhỏ.