Dương Nguyên vẫn chìm trong giấc mộng, chăn quấn kín người như con nhộng nằm trong kén.
Hàn Thiên mỉm cười, đặt khay đồ ăn trên bàn, đi tới đầu giường, cánh tay khẽ kéo chăn trên người Dương Nguyên ra, “Tiểu bảo bối, em dậy ăn sáng đi.”
“Ưm!” Dương Nguyên vẫn ngủ, kéo lại chăn chùm kín đầu rồi ngủ tiếp.
“Dậy đi, em bảo hôm nay em sẽ đi làm mà, em không dậy là muộn đó.”
Dương Nguyên nghe vậy thì bật dậy, “Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?” Vừa đứng dậy khỏi giường, Dương Nguyên liền bị ngã xuống giường, cảm giác toàn thân nhức mỏi, cô trợn to mắt nhìn Hàn Thiên, quát lớn, “Anh…hốn đản…đồ lợi dụng. Tìm lúc em ngủ say không đề phòng mà anh lại…cái đó…không thèm để ý tới anh nữa.”
Hàn Thiên khuôn mặt thoáng chút rạng rỡ chỉ là một giây ngắn ngủi sau đó biến hóa với vẻ mặt đáng thương vô tội, “Bảo bối, anh không có cố ý a!”
“Anh còn dám ngụy biện, chẳng lẽ là do em?”
“Ừm! Là em câu dẫn anh.”
“Anh…anh đừng có lí sự cùn, em ngủ không biết gì, làm sao mà câu dẫn anh được?”
“Haizz! Em không biết thôi, đêm qua, bàn tay em không an phận ‘chạm’ vào anh. Em cũng biết đấy, anh rất dễ sinh ra phản ứng với với em. Mà lúc đó cũng nghĩ tới tắm nước lạnh nhưng nửa đêm tắm nước lạnh thì rất dễ bị cảm. Anh bị cảm không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ tới em, không để cho em phải lo lắng nên anh dùng cách nguyên thủy nhất để dập tắt ngọn lửa trong lòng. Em xem, cách đó không phải là cả hai đều được lợi sao?”
“Anh xem em là con ngốc à! Anh đêm qua…cái đó…hôm nay…em không thể xuống…” Càng nói Dương Nguyên lại càng đỏ mặt, mất mặt quá, tên sắc lang này, đảm bảo tối qua không chỉ có một lần, nhưng cô không có cách nào nói ra được. Mặt đỏ như quả cà chua chín, cô kéo chăn lại chùm kín đầu, “Không thèm nói chuyện với anh nữa.”
“Được rồi, được rồi, là anh sai, anh có lỗi, tất cả là tại anh, lần sau anh sẽ không nhiều lần như vậy nữa. Em mau dậy ăn bánh ngọt này, bánh ngọt mà em thích ăn nhất đó.
Dương Nguyên nằm trong chăn mà khẽ nuốt nước miếng. Muốn dùng đồ ăn để dụ cô ư, Hàn Thiên quả là có tài. Dù có muốn ăn đi nữa cô cũng quyết cự tuyệt tới cùng.
Một lúc lâu sau, ở trong chăn, Dương Nguyên không có thấy bên ngoài có chút tiếng động nào, mà hiện giờ cô cảm thấy nóng. Tưởng Hàn Thiên đã ra khỏi phòng, cô liền mở chăn ra, tay vẫy vẫy, “Nóng quá, nóng chết tôi rồi…Hàn Thiên…”
Những lời cô sắp nói ra được nuốt vào trong bụng, động tác quạt cũng trở nên cứng đờ, khẽ nuốt nước miếng nhìn Hàn Thiên đang ở ngay bên cạnh cô. Cô thầm đa tạ quan âm bồ tát, đa tạ phật tổ, đa tạ tổ tiên đã phù hộ cho cô, cũng may những lời kia còn chưa phát ra, không thì cô tiêu đời nhà ma…Mà cô cũng đang thắc mắc một vấn đề: Hàn Thiên, có phải anh là quỷ không?
Hàn Thiên thấy biểu hiện của cô vợ nhỏ này thì trong lòng có một loại cảm giác khó tả, xong chỗ nào đó lại có cảm giác. Anh khẽ nhếch môi tạo thành một đường thẳng, gương mặt dần dần tiến sát vào Dương Nguyên.
Dương Nguyên nhất thời đã có phản ứng, phân tích nụ cười tà mị của Hàn Thiên, tim lập tức đập loạn nhịp, nụ cười này cô được chiêm ngưỡng rất nhiều lần, mỗi lần được chiêm ngưỡng nụ cười này là cô lại bị Hàn Thiên…cường bạo…đúng là cường bạo a…
Thay đổi vẻ mặt như chong chóng, từ tức giận, kinh ngạc sang dịu dàng, rực rỡ như ánh mặt trời, “Ha…ha…ông xã, anh mau đi thay đồ đi, là cấp trên phải làm gương cho nhân viên chứ.”
Hàn Thiên chẳng buồn quan tâm, dù anh có nghỉ làm một hôm cũng chẳng ai dám ho he một lời, dù muộn thì có sao đâu, “Vừa rồi em định nói gì, em nói tiếp anh nghe xem nào?”
Dương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, “Không…không có a, em có định nói gì đâu chứ!”
Khi Hàn Thiên đã sắp chạm tới môi cô, Dương Nguyên vội lấy tay cản lại, “Anh không muốn đi làm sao?”
(T/g: các bạn thông cảm nhé, dạo gần đây đầu cứ rối tung hết cả lên. Từ giờ có lẽ sẽ ra lâu một chút nhưng mỗi lần sẽ là vài chương liền.
cuối lời, không có gì hơn là cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian đọc truyện của mk