BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

“Hàn Thiên…đứa con của cậu, nó vẫn an toàn.”

Nghe được câu nói này, Hàn Thiên cực kì kích động, chạy nhanh kéo Triệu Vũ từ bàn làm việc đứng dậy, “Cậu nói thật, nó vẫn bình an?”

Triệu Vũ kéo tay người bạn này ra, lắc đầu chán nản. Bình thường, Hàn Thiên rất cẩn thận, luôn luôn trầm tĩnh không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng cứ có dính lúi tới chuyện gì của cô vợ bé nhỏ thì lại như một kẻ điên, thiếu suy nghĩ.

Triệu Vũ kéo tay Hàn Thiên ra khỏi cổ mình, sau đó chỉnh sửa lại cho nghiêm chỉnh, “Ừ, đứa bé đó không sao. Nhưng mình cần phải nói cho cậu biết một điều, từ giờ cho tới khi cô ấy mang thai tới tháng thứ ba, cậu tuyệt đối không được có hành vi bất chính với cô ấy. Vì phụ nữ mang thai trong vòng ba tháng đầu rất nhạy cảm, còn nữa, cả ba tháng cuối cũng không được. Lần này, may mà nhờ cậu đưa cô ấy tới kịp thời và cũng nhờ mình tài giỏi hơn người nên mới có thể bảo toàn mạng sống của cả hai mẹ con.”

Tài giỏi hơn người. ‘Tự luyến’, đây cũng là một trong những thói quen của anh.

Nghe Triệu Vũ nói vậy mà Hàn Thiên lại cảm thấy phiền não, những ngày tháng này chắc khó sống.

Hàn Thiên chán nản đi tới chiếc sofa trong phòng làm việc của Triệu Vũ ngồi, tư thế biếng nhác không thể tả được, thế này trông chẳng giống với chủ tịch của tập đoàn lớn mạnh nhất trong nước và còn ảnh hưởng lớn tới kinh tế thế giới chút nào, cũng chẳng giống với người lãnh đạo của tổ chức ngầm lớn mạnh tầm cỡ quốc tế nữa.

“Triệu Vũ này, có khi nào sau tai nạn đó mà Dương Nguyên có di chứng gì không? Trước khi cô ấy ngất đi, cô ấy ôm đầu kêu đau, rất đau.”

Triệu Vũ trầm mặc, nhìn Hàn Thiên nghiêm túc trả lời, “Theo như kết quả kiểm tra lần trước thì không có vấn đề gì, chỉ là tạm thời mất đi trí nhớ. Chắc là do vợ cậu đã nhớ lại được điều gì đó nhưng bị đứt quãng và cô ấy cố gắng hồi tưởng về nó nên có bị đau đầu. Cậu cứ yên tâm đi, cô ấy không có vấn đề gì đâu.”

“Ừ! Mình phải tới tập đoàn một chút, phiền cậu để ý cô ấy giúp mình, khoảng hai tiếng nữa mình sẽ quay lại.”

Tại biệt thự Hàn gia.

Hoài Anh mặc bộ đồ ở nhà, tung tăng đi một vòng ngôi biệt thự, có chỗ nào không thoải mái hay vừa ý thì bắt người làm dọn sạch.

Người làm rất không có cảm tình với cô nàng Hoài Anh này, tuy không muốn làm nhưng vẫn phải nghe theo.

Đi đi lại lại suốt hơn tiếng đồng hồ, Hoài Anh cũng cảm thấy hơi mệt và khát nước. Hoài Anh ngồi trên chiếc ghế tựa có chiếc ô che chắn ánh nắng gay gắt. Hiện tại chỗ Hoài Anh đang ngồi là ở vườn sau, nơi đây được trồng rất nhiều hoa hồng đủ loại màu sắc. Thấy những bông hoa này là cô cảm thấy chướng tai gai mắt.

Cô lên tiếng quát lớn, “Người đâu, lấy cho tôi ly nước. Còn nữa kêu vài người làm tới đây.”

Một người nhanh chóng lấy nước đưa trước mặt Hoài Anh uống. Một đám người xuất hiện trước mặt cô cung kính, “Tiểu thư, người cần gì ạ?”

“Hủy hết hoa hồng trong vườn này cho tôi, thay vào đó trồng hoa mẫu đơn.”

“Tiểu thư, vườn hoa hồng này là của thiếu phu nhân, chúng tôi không thể hủy nó được.”

Hoài Anh nghe vậy thì cảm thấy ngứa tai, cái gì mà thiếu phu nhân? Cô ta trừng mắt nhìn người hầu vừa nói kia, đập bàn quát lớn, “Các người thật to gan, lời của tôi nói các người không coi ra gì phải không? Hay là các người muốn cuốn xéo ra khỏi nơi này? Tôi nói cho các người biết, khi không có anh Hàn Thiên cùng người tên Dương Nguyên ở nơi này thì tôi chính là chủ nhân của nơi này.”

Người làm rất sợ bị đuổi việc nhưng họ lại sợ vị thiếu phu nhân kia hơn. Trước đây thì không sao, luôn lạnh nhạt, khó gần. Nhưng khi bị mất trí nhớ thì lại rất nghịch ngợm, luôn làm những trò mà khiến họ phải phát sợ không dám tới gần, cứ thấy cô như là thấy quỷ lập tức tránh xa. Thà rằng họ bị đuổi việc còn hơn là bị đùa nghịch như một con rối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi