Ba tháng sau.
Chiếc cổng lớn mở ra, một chiếc xe màu đen dần dần tiến vào căn biệt thự, cánh cửa của chiếc siêu xe mở ra, một cô gái đeo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, trên môi xuất hiện nụ cười nửa miệng. Hiện giờ Linh Dương công chúa đã không còn là một cô gái của thời phong kiến nữa mà là một cô gái của thế kỉ XXI. Là người có tên là Dương Nguyên.
Khi cô bất ngờ trở về, những người làm đang lau dọn căn biệt thự thấy cô đều có vẻ lo lắng và bất an, ngập ngừng chào, “Chào…chào mừng Hàn phu nhân đã quay trở lại!”
Dương Nguyên bỏ chiếc kính râm ra, “Tôi có ăn thịt mấy người đâu mà phải sợ thế, mang hành lí lên phòng cho tôi…”
Cô đang nói thì có một người bỗng nhiên đi vào, cô ta nhìn Dương Nguyên với ánh mắt ghen ghét, “Thư kí Lâm, cô là ai mà dám đến tận đây quyến rũ chủ tịch Hàn hả? Bảo vệ, mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Dương Nguyên mặt vô cảm xúc, nở nụ cười với người phụ nữ trước mặt, “Xin lỗi, hình như tôi đâu có quen cô? Mà cô có tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
Bảo vệ chạy vào, thấy tình cảnh này thì không biết phải làm thế nào thì lại nghe thấy tiếng của Dương Nguyên vang lên, “Lôi người điên này ra ngoài!”
Bảo vệ có vẻ lúng túng, một người là người tình do ông chủ đưa về, còn một người là vợ mới cưới của ông chủ. Mọi người cũng lặng thinh khi tình huống này xảy ra.
“Này, cô biết tôi là ai không? Tôi là bạn gái của Hàn Thiên!”
Khi nghe người phụ nữ kia nói vậy, khuôn mặt Dương Nguyên vẫn không thay đổi, vẫn lạnh như băng, nở nụ cười mỉa mai, “Ồ! Thì ra là người tình của Hàn Thiên!” Cô không hề có vẻ đau xót khi nói ra những từ này, vì người chồng tên Hàn Thiên đó chỉ là người chồng trên danh nghĩa mà cô chưa từng gặp mặt và cũng chẳng có chút tình cảm nào dành cho hắn.
Một lần nữa, giọng nói như băng của Dương Nguyên lại vang lên, “Mau đuổi cô ta ra ngoài, nếu không đuổi được thì chuẩn bị nghỉ việc đi!” Sau đó cô không quay đầu lại mà đi thẳng lên phòng của mình.
Đám người ở không ai dám hé răng nửa lời nói ra thân phận của Dương Nguyên vì họ đã được ông chủ dặn từ trước.
Dương Nguyên vừa lên tới phòng, cô đã mở va li ra và ngồi vào bàn đọc ngôn tình. Những cuốn ngôn tình làm cho cô tâm hồn phong phú hơn, đầu óc được mở rộng, vừa đọc cô vừa nói, “Sao ở cổ đại không có những cuốn tiểu thuyết này nhỉ? Nếu mà có thì tốt biết mấy!” Đọc mấy quyển liền, Dương Nguyên cảm thấy mệt mỏi rã rời, thế là cô ngủ luôn trên bàn.
Khi Dương Nguyên thức giấc thì trời đã tối, xoay người lại đứng dậy đi ăn thì đập vào mắt cô là thân hình một nam nhân đầy gợi cảm, người ấy vừa tắm xong nên trên người chỉ có một mảnh vải che thân. Dương Nguyên biết thế kỉ XXI này không kì thị về vấn đề này và cô đã xem không ít những hình ảnh này trên truyền hình nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất là xấu hổ.
“A…! Anh mặc quần áo vào ngay cho tôi!” Đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh này ngoài đời thực, cô đỏ mặt vì xấu hổ, che vội mắt lại.
Hàn Thiên không làm theo lời Dương Nguyên mà anh từ từ tiến lại phía cô, miệng ghé sát vào tai cô, “Chúng ta đã làm vợ chồng rồi, cô có gì mà xấu hổ chứ! Mà tôi nhớ, hình như chúng ta vẫn chưa làm việc mà đêm tân hôn cần phải làm thì phải?”
Nghe Hàn Thiên nói, mặt cô càng đỏ hơn, “Tránh ra!” Cô đẩy mạnh Hàn Thiên ra rồi chạy vội xuống tầng dưới.
Hàn Thiên ngẩn người khi thấy hành động của Dương Nguyên, anh là cấp trên của cô mà chưa thấy cô có hành động như vậy bao giờ. Hàn Thiên mặc quần áo chỉnh tề rồi đi xuống phòng ăn.
Ngồi xuống bàn ăn, Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyên. Hơn ba tháng không gặp nhìn cô quá khác so với ngày trước, như biến thành một người khác vậy!
Dương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn lại Hàn Thiên, “Sao anh không ăn đi, nhìn tôi làm gì?” Cô vuốt nhẹ mái tóc xoăn sang một bên, Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp dùng cơm bao giờ sao?”
“Khụ…khụ…” Nghe Dương Nguyên nói mà anh bị sặc.
“Không phải vậy sao?” Dương Nguyên lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy, “Tôi ăn no rồi! Ăn xong anh lên phòng tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Hàn Thiên trợn mắt nhìn Dương Nguyên khuất dần, cô quá khác, khác từ vẻ bề ngoài và cả tính cách. Càng ngày gan càng lớn thì phải?