BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

Từ ngoài cổng có một chiếc xe thể thao đang tiến vào, Hàn Thiên ra khỏi xe khiến cho tất cả giúp việc nữ đều ngây ngất đứng nhìn, mà cũng chẳng hiểu được đây là ai và tại sao lại tới đây.

Đi thẳng vào nhà chính, Hàn Thiên lớn tiếng quát, “Lâm Dương Nguyên, em mau ra đây cho anh.”

Tuy cửa có cách âm rất tốt nhưng vì tiếng quát của Hàn Thiên quá lớn nên Dương Nguyên vẫn nghe thấy. Nghe tiếng quát của Hàn Thiên, Dương Nguyên và Hướng An đưa mắt nhìn nhau, tiếng quát này chứng tr ột điều rằng anh đang rất giận. Nhưng họ không hiểu một vấn đề đó là tại sao Hàn Thiên lại biết được họ đang ở đây.

“An An, cậu ở lại đây, để mình tự giải quyết, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài. Biết chưa?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cậu không tin mình sao? Mình có thể thuyết phục được Hàn Thiên cho mình ở lại đây.”

Hướng An gật đầu, “Ừ! Mình tin cậu.”

Dương Nguyên mở cửa ra, đi xuống tầng, trên môi lại nụ cười tươi như hoa.

Thấy được nụ cười này của Dương Nguyên, cơn tức giận của Hàn Thiên cũng được giảm bớt. Khi biết Dương Nguyên trốn khỏi bệnh viện, anh rất tức giận vì cô không nói tiếng nào cho anh biết, một phần cũng là vì lo lắng cho cô, lỡ như lại xảy ra chuyện gì không hay gây tổn hại đến cô và đứa bé trong bụng thì phải làm thế nào!

Dương Nguyên thấy vẻ mặt đen xì của Hàn Thiên thì liền chạy tới ôm cổ anh, giọng nói ngọt như mật vang lên, “Ông xã…”

Nghe được hai tiếng này, lòng Hàn Thiên có cảm giác như bay lên trời nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, kéo tay Dương Nguyên ra khỏi người mình sau đó để cô ngồi vào sofa, “Em tới đây làm gì?”

“Anh đang giận à, em xin lỗi, chỉ là em muốn về nhà mình một chút thôi mà. Đừng giận em nữa, có được không?”

“Ừ! Vậy thì chúng ta về thôi.”

“Không. Em không muốn về sớm như vậy.” Dương Nguyên kéo tay Hàn Thiên lắc qua lắc lại làm nũng, “Em muốn ở lại đây vài ngày.”

“Không được, em phải về nhà,, ở đây không có ai chăm sóc cho em.”

“Không, em không về đâu, em muốn ở đây.” Dương Nguyên ngồi ôm gối ở sofa, không để ý tới Hàn Thiên nữa.

Hàn Thiên bất lực xen lẫn chút phiền não. Tính trẻ con của Dương nguyên lại bắt đầu rồi.

Hàn Thiên bấu vào vai của Dương Nguyên dỗ dành, “Ngoan, anh cũng chỉ vì lo cho em thôi mà.” Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của Dương Nguyên, “Hơn nữa, bây giờ không chỉ có mình em mà còn có cả con của chúng ta nữa.”

Dương Nguyên nghe Hàn Thiên nói thì kinh ngạc, ở trong bụng cô có em bé?

“Anh nói gì? Em có thai sao?”

“Ừ! Vì vậy em phải cẩn thận một chút. Ngoan, về nhà cùng với anh.”

“Hàn Thiên, nhưng em chỉ muốn ở đây vài ngày thôi, em hứa sẽ không làm loạn, chăm sóc cho bản thân cùng bảo bối của chúng ta thật tốt, có được không?”

“Không được, em phải nghe lời anh, theo anh về nhà.”

“Em không về.” 

Sự kiên nhẫn của Hàn Thiên có giới hạn, anh nhấc bổng Dương Nguyên lên, giọng nói có hơi lớn tiếng một chút, “Em càng ngày càng to gan, có phải thường ngày anh luôn chiều theo ý em nên bây giờ không thèm nghe lời anh đúng không? Dù em không muốn cũng phải theo anh về nhà.”

Dương Nguyên bắt đầu rưng rưng nước mắt, cô biết chỉ có chiêu này là có hiệu quả nhất thuyết phục Hàn Thiên.

“Hu…hu…Hàn Thiên, em không muốn về. Bây giờ anh có đứa bé trong bụng em cho nên anh không thương em nữ có phải không?”

Nghe những lời nói cùng tiếng khóc của Dương Nguyên, Hàn Thiên đặt Dương Nguyên trở lại sofa giơ tay lau nước mắt cho cô, anh thật sự đầu hàng rồi, “Thôi được rồi, anh sẽ để em ở đây một ngày.”

Dương Nguyên vẫn nức nở, “Không, em muốn ở đây một tuần cơ.”

“Ngoan, anh cũng chỉ vì lo cho hai mẹ con em gặp nguy hiểm thôi, ở đây rất nguy hiểm không nên ở lại lâu.”

“Vậy thì ba ngày thôi cũng được, được không ‘ông xã’ của em?” Dương Nguyên tỏ vẻ cực kì đáng thương, mi mắt vẫn còn ướt chớp chớp.

Từ trước đến nay, Hàn Thiên luôn là người kiên định, nhưng mỗi lần là Dương Nguyên thì lại luôn mềm mỏng, chỉ cần nghe những lời như mật của cô thì cứ như bị trúng bùa mê mà đồng ý luôn.

“Thôi được rồi, em ở nơi này thì anh sẽ cử nhiều vệ sĩ bảo vệ cho em. Không được từ chối, nếu không thì lập tức trở về cùng anh.”

Dương Nguyên vui mừng, hưng phấn quá nhảy dựng lên.

Hành động này khiến Hàn Thiên giật nảy mình, tim như sắp rớt ra ngoài, Kéo cô đặt lại xuống ghế, “Em ngồi xuống, ngộ nhỡ em ngã thì làm sao? Từ giờ em không được kích động như thế nữa, có biết không?”

Dương Nguyên như chú thỏ con ngoan ngoãn gật đầu, không dám có hành động gì quá khích nữa, nếu không Hàn Thiên lại đổi ý, một mực bắt cô phải về nhà thì những ngày bắt nạt hai mẹ con nhà kia cũng không còn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi