Sau khi Mạc lão đầu xảy ra chuyện, người đầu tiên biết tin là Bạch Linh.
“Mọi chuyện xong xuôi rồi, Bạch Linh, cô đừng quên cô đã hứa số thù lao 7 con số đấy.”
“Cô yên tâm đi, không thiếu phần của cô đâu.” Bạch Linh mấm môi, “Đợi tôi nhận được tin xấu của Mạc lão đầu xong sẽ lo tiền cho cô, nhưng mà Tô Huệ, cô phải nhớ cho tôi điều này, sau chuyện này chúng ta không còn quan hệ gì nữa, kể cả có gặp nhau trên đường, tôi cũng không quen biết cô đâu, hiểu chứ?
“Luật giang hồ thì tôi cũng hiểu ít nhiều, tôi sẽ lập tức trở về thành phố, trong ba ngày chuyển tiền cho tôi. Sau khi lấy tiền tôi lập tức ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa.”
Đột nhiên có tiếng bước chân vọng đến, Bạch Linh thót tim, nói vội, “Tôi còn chuyện khác, thế nhé.” Rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Bạch Linh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạc Tầm bước đến.
“Gọi điện cho ai đấy?”
Bạch Linh khẽ đút điện thoại vào túi, cười với Mạc Tầm, “Chẳng ai, anh cũng biết em chả có mấy người bạn mà, chỉ là một cuộc gọi rác.”
“Bây giờ em là hai người rồi, sau này thấy số lạ thì đừng bắt máy nữa, điện thoại có tia phóng xạ, không tốt cho em và con.” Mạc Tầm đi đến bên cô, thấy cô ăn mặc phong phanh liền cau cau mày, lấy ra trong tủ một chiếc áo khoác choàng lên cho cô, miệng trách, “Dù ở trong phòng cũng không thể ăn mặc phong phanh thế chứ, nhỡ cảm lạnh rồi cũng không được uống thuốc đâu, người chịu mệt mỏi vẫn là em. Em đấy, bao giờ mới biết tự chăm lo cho bản thân mình hả.”
Bạch Linh chui mình trong áo khoác, cô cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể truyền vào đến tim.
Tầm lâu lắm không quan tâm cô như vậy, cô cúi đầu xoa tay lên bụng, cười hiền dịu, “Con ơi, con xem bố quan tâm con chưa kìa, sau này lớn lên nhớ phải hiếu thuận với bố đấy nhé.”
Mạc Tầm cười thật hiền, ngồi xuống cạnh Bạch Linh.
Bạch Linh thấy sắc mặt anh hơi trầm, không khỏi lo lắng, nhìn anh, “Tầm, hai ngày nay anh mệt mỏi quá hả, chuyện bên tập đoàn sao rồi?”
“Còn có thể sao được? Người bên tổ chuyên án đã đến để điều tra rồi, ông nội vẫn đang ở kinh thành chưa về, anh chỉ có thể dặn người sắp xếp cho họ ăn no uống say thôi, đợi ông về thì sẽ bắt đầu hỏi cung.” Mạc Tầm day day đầu mày, “Bây giờ chỉ có thể hy vọng chuyện này nhanh qua đi, đừng có dính líu quá nhiều.”
Bạch Linh cởi giày, trèo lên ghế ngồi, nửa quỳ sau lưng, ấn huyệt thái dương cho Mạc Tầm, “Anh à, đừng nghĩ nhiều quá, chuyện đến đâu hay đến đó, có khi chuyện này sẽ qua nhanh thôi.”
Mạc Tầm nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy eo Bạch Linh, cảm thán.
“Linh Nhi, có em bên anh thật tuyệt.”
Bạch Linh cắn môi nói đùa, “Bây giờ mới biết em tuyệt vời à?”
Mạc Tầm cười không nói gì.
Từ sau khi chuyện của ông nội lộ ra đến nay. Chỉ mới mấy ngày mà anh đã thấy được mọi thứ tình người tốt xấu thật giả trên đời, lúc trước những người thiếu nước muốn dính lấy tập đoàn Mạc Thị nay đều chạy xa trăm mét, coi người họ Mạc như bệnh dịch vậy. Nhất là sau khi tin tổ chuyên án đã bắt tay điều tra được đưa lên thời sự, tất cả mọi người đều tránh họ như tránh hủi, dường như chỉ nhìn họ một cái là mắc dịch vậy.
Đến cả tên khốn Ngụy Cường cũng vậy.
Khi trước trên đảo,còn mong nhanh nhanh chóng chóng cưới được Oanh Oanh, bây giờ thấy tập đoàn Mạc Thị có chuyện, tìm đủ mọi lý do chối từ.
Mạc Tầm càng nghĩ càng tức, chẳng nhẽ em gái anh còn không xứng được với tên cặn bã như hắn.?
“Tầm.....”
Mạc Tầm mở mắt, thấy Bạch Linh đang lo sợ nhìn anh, thấy bản thân đang suy nghĩ quá nhập tâm, anh hít một hơi sâu, nỗ lực lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cười với Bạch Linh, “Không nghĩ mấy chuyện đau đầu này nữa, đi, anh đưa em đi loanh quanh, chẳng bao lâu nữa em cũng lộ bụng rồi, mình đi mua ít váy bà bầu với ít sách dạy trẻ nhỏ.”
“Vâng.”
Bạch Linh thay một bộ quần áo, Mạc Tầm cũng đợi cô trong phòng, đột nhiên, điện thoại Mạc Tầm réo lên, Bạch Linh nghe thấy giọng anh nghiêm túc trả lời bên kia, “Cái gì? Được rồi, tôi biết rồi.”
Bạch Linh sau khi thay xong đồ, “Tầm, chuyện gì vậy?”
“Linh Nhi, anh không thể đi phố với em được, ông có chuyện rồi, em với Oanh Oanh đi mua sắm đi, anh đi xử lý chút chuyện.”
Bạch Linh vờ như không biết, kinh ngạc nói, “Ông sao vậy anh?”
“Tai nạn giao thông, mất rồi.”
“Cái gì?”
Trên mặt Mạc tầm không có nét đau buồn, thậm chí có chút nhẹ nhõm, anh đến bên Bạch Linh, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, “Linh Nhi, em nói đúng thật, tàu đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ông nội mất rồi thì người của tổ chuyên án sẽ không còn lý do để điều tra nữa.”
Bạch Linh nghĩ nhanh, “Cho nên chuyện này đối với công ty là tin tốt phải không?”
“Đương nhiên.”
Bạch Linh chậm rãi nở một nụ cười, “Tầm, ông mà chết, cổ phần của công ty sẽ thuộc về anh và bố, sau này anh quản lý công ty không cần phải nhìn sắc mặt ai nữa, Tầm.....Anh đừng trách em có câu này nói khó nghe.....trước đây thật sự em thấy ông chả coi người nhà mình là người, đối xử với đứa cháu trai duy nhất như anh cũng chửi mắng, ông chết, cũng là một chuyện tốt.”
Mạc Tầm cũng chẳng thấy đau buồn.
Thậm chí mấy ngày nay trong lòng còn căm hờn Mạc lão đầu, nếu không phải ông ta, tập đoàn Mạc Thị cũng không lâm vào hoàn cảnh này,bây giờ chết..... thật đúng lúc.
……
Tin Mạc lão đầu khuất núi nhanh chóng được đăng trên trang đầu mặt báo.
Vợ chồng Mạc Đào trong thời gian nhanh nhất, đến kinh thành nhận xác Mạc lão gia. Chuyện của tập đoàn hoàn toàn giao phó cho Mạc Tầm. Liên quan cái chết của Mạc lão đầu, cộng đồng mạng đều đoán rằng Mạc lão đầu sợ tội nên tự sát, Mạc Tầm nhanh nhất có thể, tìm đến quan hệ bên kinh thành, tổ chuyên án đã nhanh chóng rút đi.
Còn chuyện sản xuất thuốc giả của Mạc gia.....
Mạc Tầm mở một cuộc họp báo, công khai xin lỗi đại chúng, thái độ thành khẩn, không những báo cảnh sát xử lý người chịu trách nhiệm bên xưởng chế tạo thuốc, còn ban bố tin tức, chỉ cần đứa trẻ nào vì uống thuốc cảm của nhà họ Mạc mà xảy ra chuyện, chỉ cần đưa ra phiếu mua hàng là có thể chữa trị miễn phí tại bất cứ bệnh viện Phục Hoa nào trên toàn quốc. Hơn nữa chỉ cần có biên lai mua hàng, sẽ được trả lại gấp đôi số tiền. Mạc Tầm đảm bảo nhiều lần, sau này thuốc được sản xuất sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối chịu trách nhiệm với người tiêu dùng.
Tin này vừa ra, một loạt quần chúng đang phẫn nộ đã nhanh chóng được xoa dịu.
Trong lúc này, đám tang của Mạc lão đầu cũng đang được cử hành.
Toàn bộ người nhà Mạc gia đều không cảm thấy đau buồn, Mạc lão đầu chết, không khí gia đình họ lại nhẹ nhõm đi nhiều, đặc biệt là Mạc Oanh Oanh, Mạc lão đầu vừa chết, cô lập tức đến khóc lóc với bố mẹ không muốn gả cho Ngụy Cường. Vợ chồng Mạc Đào nghĩ đến thái độ của Ngụy Cường khi tập đoàn Mạc Thị vừa có chuyện, vì thương con, họ đồng ý tức thì.
Mạc Oanh Oanh vui sướng thiếu nước nhảy cẫng lên.
Cô thầm cảm thán trước mặt Bạch Linh, “Chị dâu, ông chết đúng lúc quá, ha ha vậy là em không bị ép gả cho cái lão già đáng ghét Ngụy Cường kia nữa, đúng là trời xanh có mắt mà. Lần này bão tố đã qua, xem em trả thù Tiêu Lăng và Tô Tố ra sao.