Bùm!
Đầu của Trương Hân đột nhiên nổ ra một tiếng bùm!
Trong chớp mắt, đầu óc cô là một khoảng trắng, bên tai là câu nói vang vọng của Tô Tố, “Vẫn chưa biết là chết hay là sống...”
Sao lại như vậy!
Sao lại như vậy chứ!
Không phải là mơ sao!
Ai có thể nói cho cô biết tại sao giấc mơ lại trở thành thật! Đầu Trương Hân đều là hình dáng toàn thân đầy máu của Lãnh Mạc trong mơ, các ngón tay cô bắt đầu run rẩy dữ dội, dần dần, cổ tay, cánh tay...toàn thân bắt đầu run dữ dội lên.
Cô gần như không cầm chắt được chiếc điện thoại, cả người dường như bị sét đánh, cả người ngây ra ở đó.
“Trương Hân! Trương Hân?”
“Mình...đây!” vừa mở miệng, Trương Hân phát hiện trong giọng nói của cô cố mang theo tiếng nấc, cô che miệng lại, nước mắt không kiềm được chảy xuống, “Tô Tố, mình đi! Mình phải đi thăm anh ấy!”
“Được, cậu đợi đấy, mình và Tiêu Lăng lập tức đến đón cậu!”
Trương Hân thấy một giây trôi qua mà cứ như một năm trôi qua vậy!
Không biết vì sao, trước đây khi ở cùng nhau, trong đầu cô toàn bới ra những điểm xấu của Lãnh Mạc, nào là không tốt với cô thế này thế kia, nhưng giờ...lúc anh gặp nguy hiểm, trong đầy cô lại hiện ra, lại toàn là điểm tốt của Lãnh Mạc!
Ví dụ như... lúc cô vừa mới vào ngành giải trí, căn bản không biết luật lệ ngầm của ngành giải trí, xém tí nữa bị người khác lợi dụng, lúc đó chính là Lãnh Mạc từ trong khách sạn cứu cô ra!
Ví dụ như...lúc cô bị các diễn viên bài trừ ở đoàn phim, cũng không biết Lãnh Mạc nghe tin này ở đâu ra, lại gọi đạo diễn đến nhà, sau đó những diễn viên nữ trong đoàn phim đều biến mất.
Lại ví dụ như....công ty cho cô nhận quảng cáo, đã kí hợp đồng xong rồi, kết quả lại bị nữ minh tinh khác cướp mất, cũng là Lãnh Mạc ra mặt, cướp quảng cáo về cho cô!
Lại ví dụ như... lúc cô đau buồn khó chịu, Lãnh Mạc đều ở bên cô, tuy chả nói được câu an ủi nào, nhưng dù lại ở bên cạnh trong im lặng, cũng đã khiến cô không cô đơn rồi!
Còn nữa….cô cho rằng Tố Tố chết rồi, Lãnh Mạc cũng toàn tâm toàn ý giúp cô tìm Bạch Linh và Mộ Tầm trả thù…
Trương Hân cả mặt băng lạnh, cô vừa sờ mặt, trên mặt toàn là nước mắt!
Lúc Tô Tố đến thấy bộ dạng Trương Hân chính là như thế đó!
Trương Hân nhìn thấy Tô Tố, bay nhanh qua đó.
“Tố Tố, Tố Tố, anh ấy sao rồi, anh ấy có sao không?”
“Mình cũng không biết!” mắt Tô Tố khẽ nhấp nháy, thở dài nắm lấy tay cô, “Bạn đừng sốt ruột, có lẽ không nghiêm trọng như vậy!”
Trương Hân mắt đầy lệ nhìn Tiêu Lăng, như thể từ chỗ anh mới nhận được đáp án khiến lòng cô an tâm.
Tiêu Lăng lắc đầu, “Tình trạng ra phải đi thăm anh ấy mới biết được, đi thôi, đừng làm lỡ thời gian, chúng ta mau xuất phát!”
Ba người cùng xuống dưới lầu, Tiêu Lăng lái xe, Tô Tố ngồi cạnh chỗ lái xe, Trương Hân một mình ngồi ngây ra hàng ghế sau, cả người cô như bị quỷ cướp mất hồn vậy, đôi mắt bơ phờ, khong biết đang nghĩ gì.
“Trương Hân, cậu đừng lo lắng, có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng vậy đâu.”
Trương Hân cũng không muốn lo lắng, nhưng cô ta kiềm không được!
Trong đầu cô ta toàn là những cảnh trong mơ ấy!
Cô không dám tưởng tượng, nếu như Lãnh Mạc thực sự có chuyện gì, cô phải làm sao đây!
Tình cảm mười một năm giữa hai người, cô từ khi mười bảy tuổi đã theo Lãnh Mạc, có thể nói…ngườI đàn ông này không chỉ là đàn ông của cô, mà trong mười một năm này cô đã sớm coi Lãnh Mạc như người thân của chính mình, thân thiết giống như Tố Tố vây!
Tô Tố thấy Trương Hân như vậy, đưa mắt nhìn Tiêu Lăng, ánh mắt có chút áy náy.
Tiêu Lăng nắm chặt tay cô, an ủi trong im lặng.
Xe rất nhanh đến, mới chớp mắt đã đến chân núi của biệt thự Bán Sơn.
Dưới chân núi bố trí đầy tiếng còi báo động đêm, Tô Tố quay người dặn Trương Hân, “Cậu ở ghế sau nấp xuống đi! Nếu như tình trạng Lãnh Mạc không nghiêm trọng, không thể để anh ta phát hiện ra cậu, đến lúc đó mình và Tiêu Lăng còn có thể dẫn cậu ra khỏi!”
“Ừm!”
Trương Hân hoàn hồn, lặng lẽ nằm nấp xuống khe hở giữa ghế.
Xe Tiêu Lăng nếu nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể thấy rõ tình trạng bên ngoài! Tiêu Lăng hạ cửa sổ ghế đầu xuống, bảo vệ biệt thự Bán Sơn nhìn thấy Tiêu Lăng, lập tức cho qua.
Xe đi một mạch tới thẳng biệt thự mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Đến biệt thự, xe vẫn chưa ngừng lại, trực tiếp tiến vào khu vườn hoa phía trong biệt thự, mà bên cạnh vườn hoa chính là phòng khách của biệt thự.
Tiêu Lăng và Tô Tố chuẩn bị xuống xe.
Tô Tố căn dặn Trương Hân, “Mình và Tiêu Lăng xuống xem tình hình, nếu tình huống không nghiêm trọng sẽ báo cậu sau, nếu tình huống nghiêm trọng…. mình và Tiêu Lăng sẽ tìm cách cho cậu trà trộn vào đó.”
“Ừm!”
Tiêu Lăng và Tô Tố xuống xe, đóng cửa xe lại.
Trương Hân một mình ngồi trong xe, khẩn trương nhìn tình huống bên ngoài!
Cô đã gần một tháng không quay lại đây, biệt thự Bán Sơn không có bất cứ gì thay đổi, nhưng Trương Hân lại phát hiện ra một số điểm lạ, ví dụ như…tất cả mọi người đều vội vã đi từ lối vườn hoa vào.
Có hai người giúp việc vừa đi vừa nói, giọng nói của họ truyền đến tai của Trương Hân.
“Thật là hù chết người, cô không biết đâu, tối qua khi tôi đến phòng Lãnh tiêu sinh dọn dẹp…trong phòng vứt đầy bông băng dính máu, nhìn vào sợ chết đi được! Tôi nghe nói…là bị thương do súng đó! Lãnh tiên sinh mấy năm nay đều chưa từng bị thương nặng như vậy, cũng không biết ai lại to gan như vậy có thể gây ra vết thương sâu như thế.”
Người nữ giúp việc khác nói, “Tôi nghe nói…nghe nói á, nghe nói có liên qua đến phu nhân!”
“Liên quan đến phu nhân? Phu nhân chả phải đã rời khỏi nhà hơn một tháng rồi sao, sao lại liên quan đến phu nhân được?’’
‘’Cái này tôi cũng không biết!’’ Người giúp việc nhẹ nhàng nói, ‘’ Tóm lại sáng nay lúc tôi đưa đồ ăn sáng đến cho anh Bưu và mấy anh em, nghe anh Bưu nói hình như có liên quan đến phu nhân, cụ thể ra sao thì tôi không rõ! ÀI! tóm lại tôi chỉ mong Lãnh tiêu sinh có thể khỏe lại, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không công việc của chúng ta cũng toi luôn!’’
‘’Đúng vậy đúng vậy, hy vọng Lãnh tiêu sinh không sao, thoát qua kiếp nạn lần này…’’
….
Trong xe Trương Hân nghe hai người giúp việc nói, cảm thấy trái tim đều băng lạnh cả!
Thì ra…!
Thật là có liên quan đến cô sao!
Người này…chả phải thông minh lắm sao! Cô ta bỏ trốn, đâu phải bị người ta bắt đi! Anh nhìn không rõ sao!
Trương Hân nước mắt đầy mặt!
Qua vài phút, cô đột nhiên thấy Tô Tố từ trong biệt thự đi ra,
Trái tim của Trương Hân lúc này bỗng hồi hộp lên.
Tô Tố mở cửa lên xe!
Trương Hân nhanh chóng hỏi, ‘’Tố Tố, anh ấy sao rồi? Anh ấy vẫn khỏe chứ, vết thương có nặng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?’’
Nhiều câu hỏi như vậy cô nên trả lời câu nào trước đây?
Tô Tố thở dài, đưa tay nắm chặt tay của Trương Hân, hôm nay trời nóng, nhưng tay của cô lại lạnh như băng, Tô Tố liền nói, ‘’Cậu đừng lo lắng, Lãnh Mạc bị súng bắn trúng, giờ mất máu quá nhiều nên vẫn đang hôn mê..’’
Trương Hân nghe xong lòng bỗng trầm lại.
‘’Nhưng bác sĩ nói rồi, rất may mắn, không tổn hại đến vùng chí mạng, nên không có ảnh hưởng đến tính mạng!’’
‘’Mình, muốn đi thăm ảnh! ‘’