BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

Lòng ngực Trương Hân cứ nhảy “Bùm bùm”

Đây là đang cầu hôn..cô sao?

Cô ngây ra nhìn vào ngón tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương màu vàng, ánh mắt có chút ươn ướt.

Kết hôn, đó là ước mơ cả đời của cô!

Cô vốn cho rằng mình cả đời này không thể chạm vào thiên đường hôn nhân, nhưng giờ... Lãnh Mạc lại cầu hôn cô!

Trương Hân cắn chặt bờ môi, cả nửa ngày mà không nói được câu nào!

Lãnh Mạc nín thở đợi câu trả lời của Trương Hân, càng đợi tim anh càng nhảy dựng lên, anh vốn cho rằng anh cầu hôn, Trương Hân sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng giờ xem ra...sao chả giống anh nghĩ chút nào!

Chả lẽ Trương Hân không muốn gả cho anh?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Mạc bỗng trở nên trống rỗng, anh lo lắng nhìn Trương Hân, ấp a ấp úng nói, “Trương Hân, anh biết anh cầu hôn hơi trễ một chút, giờ em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, nên nhất thời có chút không chấp nhận được! Nhưng anh cầu hôn em là nghiêm túc! Anh muốn ở bên em cả đời, anh muốn em làm vợ chính thức của anh! Tuy không thể công khai với thế giới bên ngoài về thân phận này, chỉ cần người thân của chúng ra đều biết như vậy không được sao! Em...có phải không muốn gả cho anh nữa rồi?”

Trương Hân vẫn không nói chuyện.

Lãnh Mạc lo lắng, nắm chặt lấy tay của Trương Hân, thành khẩn nhìn cô, “Trương Hân, anh nói với em, hai chúng ta quen biết đã mười năm rồi đúng không, trong lòng anh đã nhận định em, anh biết trong lòng em cũng có anh, nếu không lần này anh bị thương em cũng không quay về, nếu hai chúng ta đều thương yêu nhau như vậy, vậy chúng ra vui vẻ ở bên nhau được không? Em không phải không tin vào nhân phẩm anh sao, vừa may nhân giờ chúng ta kết hôn, nếu cuối cùng anh có phản bội em thật, em vẫn có một số tài sản lớn, như vậy cũng là cho một một chút gì đó gọi là đảm bảo đúng không?”

Trương Hân vốn dĩ đang cảm động, vừa nghe lời này của Lãnh Mạc, miệng không chịu được tru lên.

“Trương Hân...”

“Anh...sao giờ lại cầu hôn tôi?”

Đương nhiên vì muốn trói chặt em!

Nhưng Lãnh Mạc sẽ không nói lời thật lòng như vây, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, “Vì anh đột nhiên nhận ra trong mười một năm qua, để em không danh phận gì ở bên anh, hành động này quả là quá khốn nạn! Bất luận nói như thế nào, giờ lương tâm anh trỗi dậy, muốn kết hôn với em...em cho anh một cơ hội được không? Anh xin thể, đợi sau khi kết hôn anh nhất định làm một ông chồng đúng nghĩa!”

“...anh sẽ học hỏi Tiêu Lăng, lúc không có làm việc sẽ về nhà với em, lúc đang làm việc, bất luận trễ cỡ nào, cũng đều gọi điện thoại cho em! Nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau dạo phố, em nói như vậy được không?”

Đương nhiên được!

Đây là cuộc sống mà Trương Hân luôn mong ước.

Mày cô nhảy một cái, “Có thật là anh có thể thực hiện được lời hứa của mình?”

“Anh nhất định làm được!” Lãnh Mạc đưa một tay lên thề, “Anh xin thề, Trương Hân nếu như anh không thực hiện được lời hứa của mình, anh sẽ bị người ta bắn....”

“Pụt Pụt Put! Anh nói lời quái quỷ gì vây!” Trương Hân nhanh chóng ngắt lời anh!

Lãnh Mạc hé miệng cười, dùng sức nắm chặt tay của Trương Hân, áp tay sát vào mặt anh, khuôn mặt đầy hạnh phúc, “Anh biết em chắc chắn không nỡ để anh thề độc như vậy, Trương Hân, lần này anh hối cải thật rồi, em cho anh một cơ hội, gả cho anh được không? Sau khi chúng ta kết hôn, em chính là nữ chủ nhân của căn nhà này, nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận, sau này em thấy ai gai mắt, một chân đá chúng đi!”

Trương Hân nhẹ hừm một tiếng, liếc nhìn anh ra,”Thấy anh gai mắt thì có?”

“Thấy anh gai mắt...đương nhiên có thể đá anh ra khỏi nhà! Nhà chúng ta, em lớn nhất!”

Là đàn bà ai cũng thích nghe lời ngọt ngào

Trương Hân cũng không ngoại lệ, nghe lời này của Lãnh Mạc, cuối cùng chịu không được, mắt đôi môi bật cười lên,

Lãnh Mạc thấy vậy thả lỏng thở một hơi ra, “Nhanh nhận lời cầu hôn của anh đi!”

“Ừm hừm! Chỉ dựa vào một chiếc nhẫn, ngay cả hoa và quỳ gối cũng không có, đâu thể dễ dàng nhận lời anh được!” Trương Hân làm kiêu, cô rút tay mình lại, nhẹ nhàng hừm một tiếng, “Đợi vết thương anh khỏi rồi cầu hôn lần nữa, lần này quá sơ xài qua loa rồi, một chút trịnh trọng cũng không có!”

Đây cũng coi như đồng ý rồi!

Lãnh Mạc gật đầu lia lịa, “Được được được! Đợi anh khỏi hẳn, nhất định sẽ cầu hôn em một cách lãng mạn trịnh trọng nhất!”

Hai người trong vấn đề này đạt được sự nhất trí, không khí trong phòng cũng trở nên ấm cúng lên.

Trương Hân lúc này hình thành thói quen ngủ trưa.

Sau khi đôi co với Lãnh Mạc một hồi thì chống không nổi, mắt bắt đầu thấy buồn ngủ.

“Nằm vào đây ngủ!”

“ Sẽ đụng vào vết thương của anh!” Trương Hân lắc đầu, “Em đến phòng khách ngủ!”

“Không được, anh muốn thấy em mọi lúc mọi nơi.”

Trương Hân đỏ mặt!

Mới một tháng không gặp, miệng của người này như thoa mật ong vậy, ngọt đến thế? Cũng không biết học theo ai nữa!

Cô không rời khỏi phòng, chuyển sang ngồi trên ghế sofa trong phòng, “Vậy em ở đây nhắm mắt một lát.”

“Không được không được, nhanh lên giường! “ Lãnh Mạc làm tư thế đứng dậy, “Em không qua đây anh xuống bắt em đó”

“ài! Người anh còn vết thương đó, anh có thể thật thà xíu không, đụng vào vết thương người đau là anh!”

“Vậy em qua đây anh sẽ không xuống đó!”

Còn uy hiếp người khác cơ!

Trương Hân bất lực đi đến bên giường, cẩn thận dè dặt cởi bỏ giày bò lên giường, cô hoàn toàn không dám đụng vào Lãnh Mạc, cũng may giường đủ lớn, cô gỡ chăn ra, cố gắng nép vào trong, cơ thể không có bất kì tiếp xúc với Lãnh Mạc.

“Qua đây xíu!”

“Không được, sẽ đụng vào vết thương anh!”

“...” Lãnh Mạc. “ Chỗ bị thương là ngực đau phải cánh tay, mau qua đây xíu, lâu rồi anh không được ngủ cùng em, hơn một tháng nay mỗi ngày nhớ em đến nỗi ăn không thấy ngon, ngủ cũng không ngon, khó khăn lắm bị thương mới mong ngóng em về lại, em lại cách xa anh như vậy, sao anh chịu được!”

Miệng Trương Hân tru mạnh!

“Nhanh lên chút!”

Cô từ từ nhích lại gần Lãnh Mạc một chút.

Lãnh Mạc thấy khoảng cách hai người cách nhau cỡ một cánh tay, mày nhảy nhảy lên, “Qua thêm một chút!”

“Ồ!”

Trương Hân nhích từng chút một, lại nhích gần một chút.

“Dựa vào anh, dựa vào anh! Rõ chưa?”

Người này thật chả biết tốt xấu!

Cô chả phải lo nghĩ đến vết thương của anh sao?

Trương Hân dưới con mắt tha thiết của Lãnh Mạc, cô cắn răng, nép sát vào cánh tay anh, “Em nói cho anh biết Lãnh Mạc, nói trước nha!, Lúc em ngủ thì không có nằm im, ngộ nhỡ mà đụng vào vết thương của anh, anh đừng có kêu đó!”

“Anh giống loại người đó sao!”

Lãnh Mạc cuối cùng cũng rất hài lòng, nằm mặt đối mặt với Trương Hân.

Anh vươn tay vỗ đầu của Trương Hân, “Được rồi được rồi, em mau ngủ đi.”

“Ừm!”

Người Trương Hân tựa sát giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, không đến năm phút đã ngủ ngon lành, hơi thể đều đặn.

Đợi cô ngủ rồi, Lãnh Mạc “Bị Thương Yếu Ớt” đó lập tức đưa tay ra ôm hết cả người cô, ôm Trương Hân vào lòng, sau đó cũng thỏa lòng nhắm mắt lại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi