Lão thái gia nghe Tô Nhiễm nói xong, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên mặtTô Nhiễm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham cứu.
Tô Nhiễm tự nhiên hào phóng, im lặng ngồi bên đó, mặc cho lão thái gia đánh giá, một lúc sau, lão thái gia mới thu hồi lại ánh nhìn của ông, ông ta cảm thấy bùi ngùi, thở dài một tiếng, "Bây giờ con mới để ý đến vấn đề này à, ta đã sớm nói với con rồi, nắm quyền hành trong tay là an toàn nhất, con vẫn không tin, đáng lẽ con phải sớm có ý nghĩ như thế này, ta làm tất cả sự việc không phải là không có công dụng gì đâu."
Tô Nhiễm buông mắt xuống, "Nếu không phải con là huyết mạch duy nhất, thì con cũng sẽ không làm như vậy."
Lão thái gia gật đầu, nếu nói ra những lời như vậy, quả thật đúng là tính cách của Tô Nhiễm rồi.
"Vậy con định tính toán như thế nào?" Lão thái gia rất muốn nghe ý tưởng của Tô Nhiễm.
"Giáo huấn của gia đình đâu phải con chưa nhận qua, đại khái là muốn làm việc gì trong lòng con đã tính trước rồi, cái tuổi này của con hiển nhiên là không thích hợp đi học công phu rồi, nhưng mà không sao, cho phái nhiều người ở bên cạnh bảo vệ cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà con chỉ có một yêu cầu, không được đụng đến Tô Tố."
Lão thái gia tròng mắt bỗng sáng rực lên, "Đó là đương nhiên rồi, con đồng ý tiếp nhận việc kinh doanh của Tô gia, ba đương nhiên mừng không hết."
"Như thế này đương nhiên là quá tốt rồi!"
Tô Nhiễm ở lại chỗ của lão thái gia hơn nửa ngày, sau khi ăn xong buổi cơm trưa ông ta mới rời khỏi viện của lão thái gia.
Đợi ông ta đi thật lâu, lão thái gia bèn quay sang nói với Tô Vi Túc, "Ngươi cảm thấy lời nói lúc nãy của Tô Nhiễm là thật hay là giả?"
Tô Vi Túc do dự một hồi lâu, không chần chờ mà nói, "Cái này...... con cũng không nhìn ra được."
Lão thái gia khẽ cười một tiếng.
Đâu chỉ là Tô Vi Túc nhìn không ra thôi đâu, ngay cả đến ông cũng không biết là lời nói của Tô Nhiễm là thật hay giả.
"Lão thái gia, bất kể thế nào, khi lão gia nói những lời như thế này, đều không phải dễ dàng gì."
Lão thái gia gật đầu, ông ta đương nhiên biết cái đạo lý này rồi.
Nếu như Tô Nhiễm thật tâm tiếp nhận việc kinh doanh của Tô gia, thì không có gì tốt hơn bằng, nếu giả sử là giả thì sao...... Lão thái gia cũng chưa từng suy xét đến vấn đề này, "Vi Túc, ta cảm thấy nên quan sát thêm, Tô Nhiễm đối với việc làm ăn của Tô gia có rất nhiều bài xích, chúng ta đều nhìn thấy hết rồi, năm đó không phải vì mẹ của Bạch Linh và mẹ của Tô Tố đã chết, tuy rằng nó không đề cập đến việc đó, nhưng trong lòng rất hận ta, hận ta đến chết, lại không thèm gọi ta là cha, hôm nay đột nhiên lại thay đổi tính tình......"
Không phải lão thái gia đa nghi, mà là động cơ của Tô Nhiễm khiến ông hoài nghi.
Còn nữa......
Lúc trước khi Bạch Linh còn sống thì vẫn cách này, uy hiếp Tô Nhiễm nói là nếu cho cô ta tiếp nhận quyền lợi của Tô gia, thì sẽ cho nó chết một cách thê thảm, nhưng mà Tô Nhiễm vẫn không có động thái gì muốn tiếp nhận việc kinh doanh của Tô gia hết.
Tô Vi Túc nhìn nét mặt hoài nghi của lão thái gia, không nhịn được thay thế Tô Nhiễm nói, "Lão thái gia, có lẽ lão gia là thật tâm, như cái tuổi này của lão gia, thì chắc chắn vì coi trọng tình thân huyết thống rồi, lúc trước Bạch Linh đã khiến cho lão gia rất thất vọng, cho nên lão gia mới mặc kệ không thèm hỏi han gì cô ấy, nhưng Tô Tố thì không như vậy, Tô Tố trong mắt ngài ấy chỉ là một a Đẩu bất tài đỡ bức tường cũng không nổi, nhưng mà về nhân sinh quan và giá trị quan thì gần giống với lão gia, lão gia rất thích con người lương thiện như thế này, bởi vậy...... Nói không chừng cũng là vì người con gái đó, nên đặc biệt đến đây, nói rõ cõi lòng với ngài đấy."
Tô Vi Túc cẩn thận nhìn vào sắc mặt của lão thái gia, "Nếu là như vậy, thì tại sao ngài lại còn hoài nghi lão gia, lão gia mà biết như thế, e rằng sẽ rất tổn thương......"
Lão thái gia nắm chặt ly trà trên tay, nét mặt trầm ngâm dựa vào chiếc ghế đại soái không nói một lời nào.
Tô Vi Túc thấy thế cũng trầm mặt xuống.
Qua hơn nửa ngày, lão thái gia mới cầm ly trà trên tay nốc cạn hết, ông ta"binh ——" một tiếng đặt ly trà trên tay lên bàn, sắc mặt kiên định nói, "Ngươi nói đúng, ta chỉ có một đứa con trai, nếu không tin nó thì biết tin ai? Dù sao người kế thừa duy nhất cũng chỉ có Tô Nhiễm mà thôi!"
Tô Vi Túc sắc mặt như không ngoài dự kiến.
Nói không chừng, lão gia là sự uy hiếp duy nhất trong lòng của lão thái gia, cho nên, thường ngày mặc kệ lão gia làm càn như thế nào, vô lý ra sao, cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là lão thái gia?
Tô Vi Túc cúi đầu xuống, "Vậy thì còn tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư bên đó thì sao......"
Đề cập đến hai đứa trẻ này, lão thái gia bỗng sực nhớ đến, "Đúng rồi, hôm nay Tô Nhiễm cả ngày ở đây, cũng không mang thức ăn đến cho hai đứa nhỏ, bây giờ cũng đã hơn nửa ngày rồi, tụi nó bị đói ra bộ dạng gì, mau cho người làm chuẩn bị thức ăn mang qua đó đi."
"Dạ!"
Tô Vi Túc nhanh chóng đi phân phó xuống, chưa tới hai mươi phút người làm đã bưng mâm cơm đi qua thông đạo phía sau giá sách.
Tô Vi Túc nói tiếp vấn đề lúc nãy, "Lão thái gia, ý kiến của lão gia thật sự rất rõ ràng, ông ta không muốn động đến Tô Tố, đương nhiên...... cũng không cho ngài đụng đến tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, hiện tại lão gia cũng quyết định tiếp nhận việc kinh doanh rồi, như vậy tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư...... nên xử lý như thế nào?"
Lão thái gia lần nữa lại trong tâm trạng cân nhắc.
Ông ta nắm cái tay vịn của chiếc ghế đại soái, vẻ mặt không ngừng rối rắm.
Hai đứa nhỏ này rất thông minh, ông ta không nỡ thả ra, nhưng mà nếu không thả, ngộ nhỡ bị Tô Nhiễm biết được...... Tô Nhiễm có thể vì những người thân cận huyết thống này mà đồng ý tiếp nhận việc kinh doanh của Tô gia, thì sợ rằng cũng có thể vì chúng nó mà làm ra những việc điên rồ.
Thật chết tiệt!
Chỉ một câu nói của Tô Nhiễm có thể ép ông ta đi tới ngõ cụt.
Qua một hồi thật lâu, lão thái gia nghiến chặt răng, "Không được, không được mang hai đứa nhỏ đi!"
"Nếu ngộ nhỡ lão gia biết thì sao......"
"Vậy thì làm cách nào cho nó không biết!" Lão thái gia vẻ mặt kiên quyết, "Sự việc này cứ quyết định vậy đi, tuyệt đối không thể thả hai đứa nhỏ rời khỏi Tô gia được, Tô Nhiễm năm nay cũng bốn mươi tuổi rồi, nó cũng đã đồng ý tiếp nhận việc kinh doanh của Tô gia rồi, không sai, nhưng sau này đợi đến khi nó trăm tuổi, thì lại giao cho ai tiếp quản việc kinh doanh của Tô gia đây?"
Tô Vi Túc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên im lặng.
"Nhưng mà...... Giấy không thể gói được lửa......"
"Vậy thì bọc được đến đâu thì hay đến đó vậy!" Lão thái gia từ trên ghế ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, "Sự việc này quyết định như vậy đi, kêu những người trong viện này đều im miệng kín đáo, ai dám tiết lộ tin tức liên quan đến Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất, thì sẽ loạn côn đánh chết!"
Tô Vi Túc cả người rùng mình, đứng thẳng sống lưng cung kính hồi đáp, "Dạ, tôi lập tức đi xuống căn dặn."
"Còn nữa...... đồ đạc và người cần chuẩn bị cho người kế thừa hãy chuẩn bị sẵn thật tốt cho ta, hãy cho những người trong viện huấn luyện Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất tốt, không để cho Tô Nhiễm phát hiện."
"Dạ được!"
Lão thái gia căn dặn xong, sắc mặt bỗng có chút thư giản.
Cũng là giờ phút này, nữ giúp việc mang cơm cho Cảnh Thụy và Tiểu Thất bước ra từ trong phòng tối, lão thái gia nhìn thấy nữ giúp việc, lập tức hỏi, "Tình trạng của hai đứa nhỏ đó sao rồi?"
"Đói bụng lắm rồi, lúc nô tỳ đi xuống thì thấy hai anh em đang dựa nhau nói chuyện."
Lão thái gia tròng mắt chợt lóe lên, mang theo Tô Vi Túc.
"Đi, đi xuống xem!"