BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

Mọi người ngạc nhiên, vội vã dừng bước chân lại.

Lục Sâm cuối cùng nhìn Tiểu Thất đã an toàn.

Anh ta đứng ở xa nhìn Tiểu Thất, phát hiện Tiểu Thất đang đặc biệt xấu hổ, cô bị bắt quỳ xuống ở đó, đôi tay bị trói dây thừng đằng sau, gió trên sân thượng rất to, tóc của cô ấy bị gió thổi rất lộn xộn, nét mặt u ám, nhìn vào trạng thái tinh thần khá tệ.

Trái tim Lục Sâm thắt chặt!

Trong đám đông đó, không ai quên biết người phụ nữ trung niên đó.

Người phụ nữ ăn mặt bình thường, khuôn mặt đơn giản, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng.

Ánh mắt cô ta lướt nhìn đám đông một vòng, miệng cười hả hê, “Rất tốt, mọi người đều ở đây.”

Tiêu Lăng và những người khác không dám bước lên phía trước, “Cô là ai?!”

“Tôi?” Người phụ nữ trung điên đứng yên một lúc, và sau đó lại cười, “Đúng, các ngươi làm sao quen tôi, tôi đối với các ngươi chỉ là một người không có tiếng tăm, các ngươi chắc cũng chưa nghe qua về tôi.”

Tiêu Lăng lúc này không ngồi yên được nữa.

Anh ta bước lên hai bước, thương lượng với người phụ nữ, “Cô là ai không quan trọng, tôi chỉ cần biết mục đích cô là gì, là vì tiền hay là vì cái khác. Cho dù cô nghĩ gì, chúng ta cũng lên nói chuyện đã, cô đặt con dao xuống trước đã.”

“Đừng qua đây!” Người phụ nữ hét lớn lên, “Anh còn qua đây thì tôi cắt cổ con gái anh!”

Tiêu Lăng lúc này không dám tiến thêm lên một bước.

Tiêu Lăng liếc nhìn một góc khác là chị hai và anh rễ của Chu Tử Dương bị trói buộc, lông mày nhăn lên, người phụ nữ trung niên này, chắc không phải đồng bọn với gia đình Chu Tử Dương.

Vậy cô ta làm tổn thương Tiểu Thất là vì điều gì.

Tiêu Lăng cẩn thận nhìn vào ngoại hình của người phụ nữ này, anh ta quan sát một lúc, cuối cùng cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ này rất quen thuộc. Dù anh ta nghĩ như thế nào đi nữa, đều không nhớ lúc nào đã gặp người phụ nữ này!

Vào lúc này, Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn lặng lẽ đi qua, hạ thấp giọng và nói với Tiêu Lăng, “Bà ta là mẹ của Lý Dương!”

Lúc trước Lý Ngọc đưa Lý Dương đến nhà cũ thì anh ta có gặp qua một lần, nhưng chỉ gặp nhau một lần, nên lúc nảy anh ta một lúc không nhận ra, sau đó quan sát nét mặt của Lý Ngọc, lập tức nhận ra.

Lý Dương!

Tiêu Lăng đột nhiên bị sốc!

Anh ta một lần nữa quan sát kỹ người phụ nữ trung niên này, quả nhiên phát hiện người phụ nữ này hơi giống với Lý Dương.

Chẳng lẽ…..

“Xem ra các ngươi đoán ra rồi.” Người phụ nữ-------chính là Lý Ngọc, lạnh lùng cười và nói, “Không sai, tôi chính là mẹ của Lý Dương!”

Lông mày Tiêu Lăng cau chặt lại.

“Cô muốn làm gì?!” Tiêu Lăng đưa mắt với Lãnh Mạc trong đám đông, hai người trao đổi ánh nhìn, đột nhiên đã hiểu đối phương muốn nói gì, Lãnh Mạc lùi lại hai bước, dưới sự che khuất của đám đông, im hơi lặng tiếng và rời khỏi sân thượng.

Tiêu Lăng nhìn Lý Ngọc, khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục nói, “Lý Dương là tôi giết, cô có chuyện gì thì lao đến đây tìm tôi!”

Quả nhiên!

Thực sự là họ đã động tay!

Nét mặt của Lý Ngọc đột nhiên kích động lên, cô nắm giữ một con dao trái cây, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Lăng, “Mắc gì, mắc gì hại con trai tôi! Chỉ vì Tiêu gia nhà các ngươi có quyền lức sao, Tiêu Lăng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tôi chỉ có một đứa con trai, một mình cực khổ nuôi cậu ta từ nhỏ đến lớn, các ngươi mắc gì muốn giết cậu ta là giết! Là vì con gái của anh cứ bám lấy con trai tôi, là vì cậu ta quen một người bạn gái khác, trong lòng các ngươi không thoải mái, cho nên mới giết hại cậu ta phải không!”

Lông mày của Lục Sâm và Tiêu Lăng đều cau lên.

Lục Sâm nhìn vào Lý Ngọc vì quá kích động, con dao găm trong tay đã cắt một đường trên cổ Tiểu Thất và một dòng máu đỏ tuôn ra, đột nhiên vội vã nói, “Lý Ngọc, mọi chuyện không như những gì cô nói, chị biết rằng con trai chị đã làm ra chuyện tốt gì chưa?!”

Lý Ngọc ngưng một lúc, cô ta biết mọi thứ đều được nghe từ miệng Trương Hy, hoàn toàn không biết trong miệng Lục Sâm nói ra “chuyện tốt” là chỉ những gì!

Lục Sâm vội vã nói tình huống xảy ra lúc đó, toàn bộ nói cho Lý Ngọc.

“Cái gì?!” Lý Ngọc lắc đầu, “Không không không! Tôi không tin, con trai tôi làm thế nào đi hãm hiếp Tiểu Thất! Cậu ta làm sao có thể tàn ác đi cắt đứt gân tay Tiểu Thất, tôi không tin, các ngươi đừng lừa tôi nữa!” Lý Ngọc điên cuồng lắc đầu, dây thần kinh đã là trạng thái điên loạn, “Tôi không tin, con trai tôi không phải người như vậy!”

“Không tin?!”

Lục Sâm nhìn vào cổ tay Tiểu Thất, “Không tin thì chị xem cổ tay bên phải của Tiểu Thất, cô ta đáng lẽ là một nhà thiết kế ưu tú, nhưng mà là vì Lý Dương, một cánh tay đã phế rồi, bây giờ đừng nói đến vẽ tranh, bỉnh thường lấy một cái tô cũng khó, đây đều là Lý Dương gây ra!”

“Không, không thể nào!”

Lý Ngọc ánh mắt không kiểm soát được và rơi vào cổ tay Tiểu Thất, Tiểu Thất lúc này rất xấu hổ, cổ áo trên cổ tay bị cuốn lên, lộ ra cổ tay trắng ngọc của cô ta, chính là trên cổ tay bên phải của cô ta có một vết sẹo xấu xí rõ ràng trên cổ tay.

Lý Ngọc đột nhiên choáng váng.

“Không không không, cô ta không phải nói như vậy với tôi, cô ta nói rõ ràng là như vậy…..”

So với cái chết của con trai mình, cô ta thậm chí càng không muốn tin rằng con trai mình làm ra những chuyện này.

Cô ta vì muốn trả thù cho con trai mình, không hoạt động rất lâu, mỗi ngày đều ẩn nấu trong thành phố A, một bước cũng không rời khỏi, là vì muốn tìm cơ hội, tìm người của Tiêu gia để trả thù. Nhưng cô ta luôn không tìm thấy cơ hội, đến khi cô sắp tuyệt vọng thì Trương Hy đột nhiên tìm cô ta vào hôm qua.

Nói rằng nhìn thấy Tiểu Hy bị người của Chu gia bắt cóc.

Và đang trốn ở vùng gần đây.

Lý Ngọc mấy tháng không có năng lượng, không có khả năng đứng trong thành phố, vì vậy luôn làm việc ở công trường này, đầu tiên là vì khoảng cách gần mộ của con trai, và thứ hai là vì bữa ăn.

Nghe thấy Tiểu Thất ở gần đây, cô ta lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Chỉ trong nửa tiếng trước, cuối cùng cũng bị cô ta tìm thấy.

Cô ta sử dụng một số thủ đoạn mờ ám để trói chị gái và anh rễ của Chu Tử Dương lại, từ trong miệng họ nghe được Tiêu Lăng sớm sẽ đến, cho nên cô ta không nghĩ gì liền tìm một con dao trái cây, một lần nữa quay trở lại sân thượng.

Nhưng mà!

Cô ta đã lên kế hoạch rất lâu để trả thù cho con trai, bây giờ có người đứng ra nói con trai mình xứng đáng chết với những tội lỗi đã gây ra?!

Lý Ngọc lắc đầu liên tục, “Các ngươi lừa tôi, tôi sẽ không tin các ngươi đâu!”

Tiêu Lăng và Lục Sâm nghe thấy từ “Cô ấy” từ miệng Lý Ngọc.

Lục Sâm siết chặt môi, “Lý Ngọc, chúng tôi không có lý do lừa chị, con trai của chị, tính cách như thế nào thì tôi chắc chắn chị hiểu hơn bất cứ ai, chị tự suy nghĩ lại, còn nữa…..tôi nghi ngờ chị bị người khác lợi dụng rồi, chị nói “cô ấy” là ai?”

“Tôi không nói cho các ngươi biết…..”

Lục Sâm suy nghĩ một hồi, có thể lừa dối Lý Ngọc như vậy dường như chỉ có một người.

“Có phải là Trương Hy hay không?!”

Lý Ngọc đã bị sốc.

Mặc dù cô ta không nói chuyện, nhưng phản ứng đã giải thích mọi thứ.

“Quả nhiên là cô ta!” Lục Sâm nắm chặt nắm đấm và nói, “Chị đừng tin người phụ nữ đó, cô ta mới chính là người phụ nữ độc ác nhất, cô ta đơn giản là muốn tay chị để hại người khác!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi