BỨC THƯ TÌNH VÔ DANH


Trần Lăng Tùng trở về, cả người là mồ hôi, cậu đi đến bên chỗ ngồi, nói với Sư Tuyết đang cúi đầu làm bài: “Nhường một chút.” Sư Tuyết dừng lại, ngồi thẳng, lại nghiêng về phía trước.

Nhiệt độ cơ thể của Trần Lăng Tùng phất qua phần lưng của hắn.

Sư Tuyết nắm chặt bút, quay đầu nhìn Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng rũ mắt, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Sư Tuyết lắc đầu: “Không có gì.”
Trần Lăng Tùng đối mặt Sư Tuyết, bắt đầu nói không nên lời. Loại tình huống này bắt đầu từ ngày cậu muốn giáp mặt thông báo kia, vẫn luôn kéo dài đến hôm nay.

Mà cậu bi ai phát hiện, khi cậu lựa chọn chặt đứt quan hệ, thế nhưng giữa bọn họ cũng không có lời gì hay để nói.

Lúc trước là cậu lôi kéo Sư Tuyết, một bên tình nguyện đổi lấy.
Vì thế bọn họ lâm vào cảnh chiến tranh lạnh.

Sau khi Sư Tuyết có bạn trai, hai tuần đầu, Lục Lệ Vân thường xuyên tới ghé thăm* lớp học của bọn họ.

Cậu ta rất rảnh rỗi, dù sao thể dục sinh không cần để ý mấy môn văn hóa quá nhiều, có khi hứng thú tới, còn học ké một tiết ở lớp bọn họ.
(*串门: ghé qua nhà hàng xóm, bằng hữu, thân thích để ngồi chơi, trò chuyện, thăm hỏi. Trong ngày thường, không mang theo lễ vật, đi đến nhà hàng xóm, bạn bè, thân thích ngồi chơi, tán chuyện, được gọi là xuyến môn.)
“Người anh em,” Lục Lệ Vân khoác vai Trần Lăng Tùng một cách rất tự nhiên, “Thương lượng một chút, tiết này cậu ngồi đằng sau.”
Trần Lăng Tùng nói: “Này không thể được, đây là tiết Tiếng Anh tôi thích nhất.”
Bàn trước ngắt lời: “Trần ca, chẳng biết có thể làm tiếng Anh cậu thích tới 75 không?”
Có lần giáo viên tiếng Anh quở trách Trần Lăng Tùng, nhiều lần chia đôi tổng điểm cũng không qua được kỳ thi. Nhất thời bị trong lớp xem là truyện cười.
Trần Lăng Tùng nhếch khóe miệng: “Câm miệng.”
Lục Lệ Vân xem như thấy rõ, cậu ta nói: “Người anh em, cậu không thành thật a! Giúp người hoàn thành nguyện vọng hiểu không? Chỉ một lần này.”
“Một lần cũng không được,” Trần Lăng Tùng nghiêm mặt nói: “Cậu ấy cũng nói, tôi thi không qua 75, lần trước bị giáo viên nói như thế xong, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Cách đại học chỉ còn gần một tháng, tiếng Anh thi 75, chặt đứt một chân trên đường chen vào cầu độc mộc, sớm hay muộn phải bị ngã vào sông. Tôi phải thay đổi hoàn toàn, học lại tiếng Anh.”
Lục Lệ Vân há to mồm, “Không cần nghiêm túc như thế chứ? Tôi chỉ trở ngại một bài giảng của cậu, cũng không cản trở cậu thi đại học.”
“Hiện tại tiết Tiếng Anh là nghe một lần, thiếu một lần, người học còn phải tra tư liệu, tiếng Anh là môn học cơ sở quan trọng nhất. Cậu còn tiếp tục dây dưa, đâu chỉ cản trở tôi thi đại học, cậu là đang cản trở tương lai của tôi!”

Lục Lệ Vân nuốt miếng, hỏi Sư Tuyết: “Ngồi cùng bàn với cậu vẫn luôn yêu thương học tập một cách nhiệt tình như thế sao?”
Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào cánh tay đè lên nhau của bọn họ, hoàn hồn, hắn không trả lời câu hỏi của Lục Lệ Vân, chỉ nói: “Sắp vào học rồi, cậu trở về đi.”
Lục Lệ Vân nói: “Hiện tại tạo cơ hội ở cùng với cậu, cậu lại muốn đuổi tớ đi. Sư Tuyết, có phải cậu đang lừa gạt tớ hay không, có người yêu đương như vậy sao?”
Sư Tuyết nâng mắt, con ngươi của hắn thật đen, khảm giữa hốc mắt, đôi mắt lúc nhìn người rất khó khiến người nhìn thẳng. Sư Tuyết nói: “Giữa trưa tôi đi tìm cậu.”
“Này còn tạm được.” Lục Lệ Vân ôm vai Sư Tuyết, “Đi trước, hôn tớ một cái?”
Trần Lăng Tùng đóng mạnh sách lại, động tĩnh không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cậu cười nói: “Đọc không hiểu trong sách viết cái quỷ gì, không nhịn được tức giận.”
Bàn trước tinh mắt, nhìn thấy bìa sách, vỗ bàn cười to: “Trần ca, vừa rồi cậu còn nói phải học tiếng Anh cho tốt, hiện tại lại đập sách cái rầm, vả mặt a!”
“Chỉ có cậu nói nhiều.” Trần Lăng Tùng đứng dậy, rũ mắt nói: “Nhường chỗ một chút?”
Sư Tuyết ngồi, Lục Lệ Vân đứng bên cạnh chỗ ngồi của hắn, cúi người ôm hắn. Thấy cậu muốn đi, Sư Tuyết cũng đứng lên, Lục Lệ Vân thả tay, Trần Lăng Tùng đi ra khe bàn chật hẹp, Lục Lệ Vân cao bằng cậu, hai người liếc nhau.
Trần Lăng Tùng thầm mắng một tiếng, miệng lại thở ra một hơi thật dài nhẹ bẫng, tiếng thở dài cũng không dám làm người nghe thấy.


Hẳn là Sư Tuyết nói gì đó với Lục Lệ Vân, hoặc là Lục Lệ Vân đã qua khỏi mới lạ, Lục Lệ Vân lại không tới lớp học của Sư Tuyết nữa. Sư Tuyết là người bạn trai đầu tiên của Lục Lệ Vân, nhưng đồng thời cậu ta cũng có mấy vị tiền nhiệm, ở Nhất Trung cũng xem như một sự tồn tại phong tinh huyết vũ, hành xử khác người*.
(*Nguyên văn 特立独行 đặc lập độc hành: nói về đặc biệt, bất đồng với người khác. Hình dung người chí hướng cao thượng, bất đồng thói tục.)
Mọi người đều bát quái Lục Lệ Vân kiên trì với Sư Tuyết ngoài ý muốn, khó tránh khỏi có người nói một ít lời khó nghe. Cố tình để Trần Lăng Tùng đụng phải.
Trần Lăng Tùng dựa vào thân cây, cảm xúc thô ráp cộm vào sống lưng cậu, cậu vốn chỉ là ra hóng gió, liền nghe thấy tên của “Sư Tuyết”, dứt khoát dừng bước, nghe nhóm người nói chuyện phiếm.
Một vị nói bằng giọng cà lơ cà phất: “Các cậu biết người yêu mới của Lục Lệ Vân chứ?”
Lập tức có người hùa theo: “Biết biết. Học bá của lớp 12-8 đi ~”
“Hắc, các cậu nói Lục Lệ Vân thật ghê tởm, khó trách cậu ta cùng nữ mà nói đều không vượt qua được một tháng, thì ra thích nam.”
“Tớ cảm thấy bản chất của cậu ta vẫn là thích nữ chứ?”
“Đúng vậy, các cậu nhìn thấy Sư Tuyết chưa? Tên con gái, lớn lên cũng giống con gái. Lần trước cậu ta đội mũ, bộ dạng nhỏ nhắn kia, thoạt nhìn đ* rất đã.”
Các nam sinh ngầm hiểu rõ mà đồng loạt cười rộ lên, “Các cậu nói bọn họ đã làm chưa?”
“Lâu như vậy còn chưa chia tay hẳn là nghiện rồi?”
“Sư Tuyết thật sự có bản lĩnh!”
“Cậu khen cũng phải là mông của học bá người ta nha!”
Tiếng cười đùa cợt đột nhiên im bặt, Trần Lăng Tùng đi ra, một đám nam sinh cũng không nói gì nữa, bọn họ tưởng người qua đường, vẫn còn dùng ánh mắt cười cợt với nhau.


Trần Lăng Tùng đi đến bên cạnh bọn họ, nam sinh vẫn luôn hướng đề tài lên trên người Sư Tuyết, ngồi ở bậc thang dưới cùng, vắt chân, trên mặt lộ ra ý cười sâu xa, vết mụn trên mũi còn chưa tan, thanh xuân đậu trên trán càng nhiều, tươi cười kia động đến khóe miệng, mụn ở khắp mặt dường nhưng đang run rẩy.
Trần Lăng Tùng dừng chân, “Này.”
Nam sinh: “Cậu kêu tôi?”
“Lát nữa cậu có tiết gì?”
Nam sinh đánh giá cậu một cách không kiên nhẫn: “Cậu là ai, ra vẻ như vậy. Tại sao tôi phải nói cho cậu.”
Trần Lăng Tùng vén tay áo, lộ ra cánh tay săn chắc, cậu nói: “Cậu tin tôi, tôi là vì tốt cho cậu.”
Nam sinh phát hiện người tới không có ý tốt, cậu ta đưa ánh mắt ra hiệu với đám bạn, mới vừa quay đầu, cổ thít chặt, đã bị người nắm cổ áo. Cậu ta không thể không ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay Trần Lăng Tùng kéo ra ngoài, mới được chút không gian để mở miệng, cậu ta hít vào một hơi thật sâu, quát: “Thất thần cái gì? Mau tới giúp tớ!”
“Khẩn trương như vậy làm gì? Tôi cũng không muốn làm gì cậu.” Trần Lăng Tùng nâng tay còn lại lên, ý bảo mọi người thả lỏng, “Cậu còn chưa nói cho tôi, tiếp theo cậu có tiết gì?”
Nam sinh nghẹn một hơi, không muốn để ý tới Trần Lăng Tùng, không biết sao cậu ta giãy giụa hết sức, lại bất lực bị cậu khống chế giống như bắt gà con.

Trần Lăng Tùng cũng không chịu nổi, gân xanh nổi lên cánh tay, nhưng không nhìn ra bất kỳ khó xử gì trên mặt cậu.
Có người đáp thay nam sinh: “Tiết tiếp theo của cậu ấy là tiết Vật Lý.”
Dường như nhận được tín hiệu công kích, một đấm của Trần Lăng Tùng đấm vào mũi nam sinh, cậu nói bằng giọng tàn nhẫn: “Rất tốt. Cậu không cần đến tiết Vật Lý nữa rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi