BỨC THƯ TÌNH VÔ DANH


Bởi vì đã quyết tâm, Trần Lăng Tùng chuyên tâm làm việc cả ngày, sau khi đến giờ, đi ra khỏi văn phòng, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Sư Tuyết, cậu để bên tai, gần như là trong vòng ba giây đã truyền đến tiếng của Sư Tuyết: “A lô?” Mau đến Trần Lăng Tùng còn đưa ra khỏi tay, nhìn thử, xác định cuộc gọi đã chuyển, mới chần chờ: “A lô?” Bên kia cười nói: “Không phải cậu gọi điện sao?”
Trần Lăng Tùng cũng cười, “Quá mau.”
Sư Tuyết nói: “Ai bảo cả ngày tớ đều đang đợi điện thoại của cậu.”
Trần Lăng Tùng biết rõ ý của hắn, trái tim vẫn cứ loạn nhịp một cách không thể khống chế, trước mặt đụng phải một đồng nghiệp chào hỏi, cậu gật gật đầu, cô gái kia hỏi: “Cười vui vẻ như vậy, gọi điện với bạn gái à?” Trần Lăng Tùng sửng sốt một chút, cậu sờ lên khóe miệng, cô gái cho rằng là cậu cam chịu, kéo khóa qua miệng ý bảo cô sẽ giữ bí mật, mang theo nụ cười thần bí mà đi rồi. Trần Lăng Tùng muốn gọi cô để giải thích, vừa mới nói ra một từ “Không”, cô gái đã quay đầu lại nói: “Yên tâm, bí mật!” Sư Tuyết hiển nhiên nghe thấy, cười khẽ ở bên tai cậu, mà cô gái đã đi xa mấy bước, Trần Lăng Tùng bất đắc dĩ từ bỏ, nói với đầu dây bên kia: “Thật buồn cười sao?”
Sư Tuyết tằng hắng một cái, “Tạm được.”
“Hiện tại tớ tan tầm, lát nữa về nhà đón cậu.”
“Cậu quyết định xong rồi?”
“Rõ ràng cậu đã biết đáp án, còn phải cố hỏi?”
“Ăn nhờ ở đậu, không thể không xác thực cho rõ. Lăng Tùng, cậu thật sự muốn thuê chung với tớ?”
“Cậu nói gì vậy? Chuyện tớ đã quyết định liền sẽ không thay đổi.”
Sư Tuyết nói: “Tớ vẫn là chưa yên tâm.”
Trần Lăng Tùng xụ mặt, đi vào thang máy, inox phản chiếu ra khuôn mặt mơ hồ của cậu, cậu thở ra một hơi thật nhẹ, không để Sư Tuyết nghe thấy, cùng lúc ấn xuống nút thang máy, Trần Lăng Tùng nói: “Đúng vậy, tớ chắc chắn.”
Sư Tuyết nói lời cảm ơn với cậu một cách trịnh trọng.
Trần Lăng Tùng nói: “Đừng đừng, dù sao tiền thuê nhà cũng rất quý, cũng xem như tiện nghi cho tớ.

Lát nữa tớ đón cậu, đưa cậu đi thu dọn hành lý, cậu mau dọn ra khỏi phòng, nhường cho đôi vợ chồng mới cưới người ta. Chiếm phòng cưới của người ta không cho người ta kết hôn, còn biết xấu hổ hay không?”
Sư Tuyết bật cười, “Ừ.”
Hắn thành thật như vậy, Trần Lăng Tùng không đành lòng khi dễ hắn, dặn dò vài câu vụn vặt lẻ tẻ xong, cắt đứt điện thoại.


Cậu nắm điện thoại trong tay, thân máy hơi nóng, làm cậu có vài phần an tâm vô hình.
Trần Lăng Tùng đến dưới chung cư, liền gửi wechat cho Sư Tuyết.

Mạng không tốt lắm, sau khi tin nhắn xoay tròn một vòng mới biểu hiện đã gửi thành công, lúc chờ rảnh rỗi đến phát chán, Trần Lăng Tùng kéo lịch sử trò chuyện lên trên, phần lớn là mấy lời chúc phúc của ngày lễ tết, trừ bỏ năm tốt nghiệp đại học kia, có một buổi tối Sư Tuyết tới tìm cậu, bỗng hàn huyên rất nhiều.

Sở dĩ nói là “bỗng nhiên”, chỉ vì sau khi tốt nghiệp cấp ba bọn họ liền hiếm khi liên lạc, vào một ngày không phải là lễ tết gì, Sư Tuyết liền nhắn một tin:
– Chúc mừng.
– Bị hack tài khoản?
– Không, tư cậu bạn cùng phòng, kẻ ngốc cúp máy hai lần.
– Đệch! Sư Tuyết, lá gan cậu thật lớn
– Trần Lăng Tùng
– Có gì?
– Trần Lăng Tùng Trần Lăng Tùng Trần Lăng Tùng
– Có bệnh?
– Quan trọng nói ba lần
– Cậu nói?
– …. Trần Lăng Tùng ngốc nghếch Trần Lăng Tùng ngốc nghếch Trần Lăng Tùng là tên ngốc siêu cấp vô địch thiên hạ
– Đệch! Cậu thật sự không bị hack tài khoản? hình tượng Sư Tuyết sụp đổ rồi?
– Tớ là người thế nào?

– Bé ngoan
– Trần Lăng Tùng ngốc nghếch, năm nay tớ đã hai ba rồi.
– Sư Tuyết chưa bao giờ mắng người, chưa bao giờ nói thô tục, chưa bao giờ phản bác tớ
– Bởi vậy có thể minh chứng, Trần Lăng Tùng ngu ngốc
– Đkm cậu, không dùng ngu ngốc không chịu được đúng không?
Qua chừng nửa tiếng, Sư Tuyết mới trả lời:
– Trần Lăng Tùng, tớ rất nhớ cậu
Trần Lăng Tùng nhìn tin nhắn này, tim loạn nhịp lúc đó giống như ngày hôm qua.

Lúc ấy cậu đang mơ màng sắp ngủ, nắm di động lập tức tỉnh lại, xung quanh cũng an tĩnh, tim cậu đập thật sự mau, cậu không thể không tự xối nước lã, mới miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
“Tình huynh đệ, đều là tình huynh đệ, giao tình giữa hai ta là cùng nhau xây dựng một chủ nghĩa xã hội, đó là việc làm bình thường, không cần hoảng hốt.”
Cậu lẩm bẩm thật cẩn thận đánh vào mấy chữ, lại xóa đi, cuối cùng để lại một đáp án trung tính.
– Chừng nào mấy anh em ra ngoài gặp mặt, tớ cũng nhớ các cậu.
Cứng rắn bổ sung thêm một từ “các”, Trần Lăng Tùng ném di động qua một bên, một cảm xúc chán nản dâng lên, khiến cho kích động vừa rồi giống như một trò khôi hài.

Cậu ngơ ngác ngửa mặt, nghe thấy âm báo của di động.
– Ừ. Cũng sắp tốt nghiệp rồi
– Thời gian thật mau
– Tốt nghiệp vui vẻ, Trần Lăng Tùng.

– Tốt nghiệp vui sướng.
Trần Lăng Tùng nhìn đoạn lịch sử trò chuyện trong quá khứ này, thì thầm: “Sư Tuyết, tốt nghiệp vui vẻ.” Sư Tuyết hỏi: “Cái gì?”
Trần Lăng Tùng ngẩng đầu, cửa sổ mới vừa hạ xuống để thông khí, hiện tại Sư Tuyết liền đứng ở trước cửa sổ, hai người cách một cánh cửa, Trần Lăng Tùng nói: “Bỗng nhiên nhớ tới, hai lần đều không chính miệng nói một tiếng với cậu.”
Sư Tuyết vòng đến cửa xe bên kia, mở cửa của vị trí ghế phụ, mới vừa ngồi xuống, Trần Lăng Tùng nói: “Sư Tuyết, tốt nghiệp vui vẻ.” Sư Tuyết cúi đầu cài dây an toàn, ngón tay trượt một cái, hắn lại kéo chặt dây đeo, “Cậu ngốc sao? Tốt nghiệp đã lâu như vậy rồi.”
“Không phải mắng là đồ ngốc sao?” Trần Lăng Tùng nói xong cũng cười, “Đền bù tiếc nuối của quá khứ, quá trễ cũng không tính là trễ.”
Sư Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chuyện tớ tiếc nuối có rất nhiều.”
Trần Lăng Tùng khởi động xe, “Tớ cũng thế.

Vậy thì bù lại từng chuyện một.”
Sư Tuyết nhìn về phía Trần Lăng Tùng, “Bù lại thế nào? Nếu tiếc nuối trên tình cảm, chẳng phải là còn phải quan tâm xem người ta có đồng ý hay không sao?”
“Tình yêu?”
“Bao gồm bên trong,” Sư Tuyết bổ sung: “Tình thân cùng tình bạn cũng vậy.”
Trần Lăng Tùng như có điều suy tư, “Người đó có nguyện ý hay không là chuyện của người đó, cậu có làm hay không là chuyện của cậu. Một bên tình nguyện lại khó xử, cũng không cần tan nát cõi lòng lần nữa.”
Sư Tuyết hỏi, “Cậu rất có cảm xúc a?”
“Có cảm mà phát.”
“Vậy cậu ủng hộ tớ sao, nhưng cho dù cậu không ủng hộ, tớ cũng đã quyết định xong.”
“Em gái hãy tiến lên trước một cách dũng cảm*!” Trần Lăng Tùng hát lên một câu, nắm tay phải đụng đụng vào ngực trái, cậu xoay mặt qua, “Anh đây sẽ ủng hộ cậu, mặc kệ cậu có thành công hay không, tớ đều sẽ là hậu thuẫn của cậu!”
(*妹妹你大胆的往前走: nhạc phim Cao Lương Đỏ, một tác phẩm tiêu biểu của Trương Nghệ Miêu.)
Sư Tuyết cười, “Có cậu ủng hộ, tớ đây cũng không cần lo lắng gì nữa rồi.”
Sư Tuyết móc chìa khóa mở cửa, Trần Lăng Tùng theo sau hắn. Sau khi cửa lớn mở rộng, Trần Lăng Tùng cẩn thận đánh giá căn hộ trước mắt, trang hoàng biểu hiện phong cách lãnh đạm, trắng đen xen kẽ, màu sắc khác cũng không có nhiều không gian sinh tồn, gian nan bám vào vài món đồ dùng vụn vặt trong nhà.
“Tớ đi sắp quần áo.”
“Lát nữa có đến khách sạn một chuyến không, đồ đạc của cậu còn để bên kia sao?”

“Không, đó chỉ là chỗ ngủ của tớ, vừa mới trả phòng rồi.”
Trần Lăng Tùng trêu chọc hắn, “Động tác thật mau, có phải sợ tớ đổi ý không?”
“Sợ muốn chết, cho nên phải mau vào ở, tớ mới yên tâm.”
Trần Lăng Tùng cười to, vỗ vỗ bả vai Sư Tuyết, “Không quấy rầy cậu dọn dẹp, tớ tự đi lòng vòng, tham quan một chút.”
“Được.”
Sau khi Sư Tuyết đi vào, một mình Trần Lăng Tùng ở phòng khách, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui.

Dạo phòng khách xong, đi vào một căn phòng sách, trên bức tường đối diện treo một bức tranh, màu sắc của bức tranh này vô cùng rực rỡ, vẽ chính là một người đàn ông đang nhắm mắt, không giống bất cứ ai, màu hồng phấn dọc theo hai má, một đốm sáng treo ở trên lông mi của người đó, môi đỏ tươi.
Trần Lăng Tùng bị bức tranh hấp dẫn, cậu nhìn chằm chằm thật lâu, mới đi ra phòng khách, vừa lúc đụng phải Sư Tuyết đi vào phòng tắm, Trần Lăng Tùng đi theo, Sư Tuyết bắt đầu lấy sữa tắm ở trên kệ.
“Cái này không cần, nhà tớ có. Chúng ta có thể xài chung.” Sư Tuyết nghe vậy buông chai lọ vại bình trong tay xuống, lấy một cái khăn lông màu xanh nhạt. Trần Lăng Tùng nhìn quanh phòng, phòng tắm chia làm hai khu vực bằng một lớp cửa kính mờ, khu vực gần cửa để bồn rửa tay cùng một cái gương, giá phía trên bồn rửa tay đặt một cái ly, trong ly đựng một cái bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng.
Trần Lăng Tùng rốt cuộc ý thức được, cảm giác không khỏe sau khi cậu vào phòng xuất phát từ chỗ nào. Đây thật sự không giống như một tổ ấm tình yêu của một đôi tình lữ, phong cách trang hoàng lãnh đạm có thể giải thích là vì sở thích cá nhân, nhưng đồ dùng sinh hoạt bên trong đều lộ ra dấu vết sống một mình.
Sư Tuyết đang nói dối?
Trần Lăng Tùng thất thần nhìn chằm chằm vào cốc súc miệng, ngay cả khi Sư Tuyết đi đến bên cạnh cậu cũng không phát hiện.

Sư Tuyết nhìn theo tầm mắt cậu: “Đang nhìn gì vậy?”
Nói dối đến không hề hợp lý, cũng không thể dễ dàng đưa ra kết luận.

Trần Lăng Tùng lắc đầu, “Không có gì.” Sư Tuyết nhoài người lấy cốc súc miệng, hắn quay lưng lại, Trần Lăng Tùng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Sư Tuyết cầm khăn cùng cốc ra khỏi phòng.
Bàn đạp dùng một lần liền mất đi giá trị, lời nói dối hẳn là để lộ ra góc đầu tiên theo ý muốn của hắn.
Sư Tuyết cười cười.
Đây cũng là một mảnh vỡ thứ nhất, hắn rửa mắt mong chờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi