BỨC TRANH ẤY EM VẼ VÌ ANH

Căn nhà này lúc trước là để cho Đỗ Nhu sống, Lâm Đế đa phần đều ở tại tiểu khu Kim Hải, chủ yếu là để Đỗ Nhu có một không gian yên tĩnh, khi Đỗ Nhu dọn đến biệt thự khu Hào Đình chỉ mang theo một ít quần áo, đồ dùng cũng chưa dọn hết, rượu trưng ở quầy cũng chưa lấy đi.

Lưu Tử Đồng nhìn những chai rượu được đặt trên hai tầng, hỏi: “Anh không uống rượu sao lại còn để rượu trong nhà?”

“Lâu lâu sẽ uống hai ly.” Anh từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay đặt trên bụng cô, ấm áp, Lưu Tử Đồng nhón chân lấy một chai rượu vang xuống, nhìn thấy rượu này đã được chưng cất rất lâu rồi.

Cô lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn một chai rượu có nồng độ cồn không cao, nhưng đó là chai rượu nho hương vị không tồi, hai người quay trở lại ghế sô pha ngồi xuống, Lâm Đế mở tủ lạnh lấy ra một ít đồ ăn, trước đó dì giúp việc đã để trong đó không ít, ghế sô pha vây quanh bàn trà, hơn nữa lại thấp, nên sau khi ngồi xuống giống như được cố định lại một chỗ, tăng thêm phần ấm áp.

Lưu Tử Đồng khui chai rượu vang ra, cầm qua hai cái ly, rót vào.

Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy vào ly, có mấy giọt vô ý bị bắn ra ngoài, Lưu Tử Đồng đưa cho anh: “Chúc mừng chúng ta yêu nhau.”

Đôi mắt Lâm Đế hơi tối đi, anh cụng ly với cô, nói: “Chúc mừng chúng ta lưỡng tình tương duyệt.”

Lưu Tử Đồng chống cằm, ánh mắt nồng nàn, rực rỡ lại lấp lánh, cô cười: “Cái này được đấy.” Sau đó nâng ly lên, uống một ngụm, Lâm Đế cũng nhìn cô, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, anh duỗi tay, nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của cô kéo qua phía mình, Lưu Tử Đồng tự động nhích lại gần anh, dưới đất là tấm thảm mềm như bông, chân cô chỉ đi đôi tất đen làm lộ nên đôi chân trắng nõn, Lâm Đế lại nhấp một ngụm rượu, giữ chặt cằm cô, mớm cho cô uống.

Lưu Tử Đồng nói: “Năm sau, có thể em sẽ đi theo đoàn của sư huynh để khám bệnh từ thiện.”

Tay Lâm Đế đang ôm cô hơi khựng lại, anh nghiêng đầu, lại uống thêm một ngụm rượu, đưa đến miệng cô, nói: “Ừm.”

“Anh chờ em về nhé.”

Lâm Đế chần chờ một lúc, nâng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Em…còn thích sư huynh của em không?”

Lưu Tử Đồng bật cười thành tiếng, cô ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, cầm ly rượu xoay nhẹ, sau đó cũng uống một hơi, cúi đầu, dán lên đôi môi mỏng của Lâm Đế, để anh uống, một chút cũng không rời, chất lỏng màu đỏ theo khóe môi hai người tràn ra, chảy xuống cổ.

Cô thấp giọng nói: “Hiện tại chỉ thích anh thôi.”

Trong lòng Lâm Đế thỏa mãn một trận, đầu lưỡi không chút do dự tiến vào miệng cô.

Hai giờ sau. Weibo tê liệt.

Lâm Đế V: T. T~~~~~

“Những dấu sóng lượn ở phía sau gương mặt đó là thế nào vậy??”

“Mị đoán….ý là có chuyện lãng mạn sao?”

“Lãng mạn?”

“Gần nhất Lâm Lâm hình như có hơi không thích hợp, nếu không phải thất tình thì chính là đang có chuyện tình cảm.”

“Đồng ý với lầu trên.”

……

Trời đông luôn lạnh lẽo, buổi tối còn lạnh hơn, một bàn tay từ trong chăn vươn ra, cầm lấy điện thoại vẫn luôn reo, cô nhìn thấy cuộc gọi đến, đầu óc tỉnh lại rất nhiều, “Mẹ.”

“Còn không về sao?” Chu Tố Mẫn nhìn đồng hồ trên tường, gần 0 giờ.

“Sắp rồi ạ.” Lưu Tử Đồng chỉnh lại tiếng nói, cố gắng làm cho âm thanh có phần trong sáng một chút, không lộ ra sơ hở gì, Chu Tố Mẫn cũng không nghĩ nhiều như vậy, bà nói: “Mẹ không ngủ chờ con về đấy.”

“Con biết rồi, con về bây giờ đây ạ.”

Cúp điện thoại, ném nó ra xa, Lưu Tử Đồng nằm vật lên trên gối, mặt chôn sâu vào, người đàn ông bên cạnh ôm eo cô, từng nụ hôn tinh tế rơi trên mặt cô.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Ngứa quá.”

Anh nhéo sau lưng cô: “Mệt sao?”

“Mệt muốn chết. Còn anh sao lại…..”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh giúp cô xoa eo, ngoan ngoãn như một đứa em trai vậy, Lưu Tử Đồng cười rộ lên, nhích lại gần, hôn lên môi anh.

Nửa tiếng sau, hai người mặc đồ lại đàng hoàng, điện thoại Lưu Tử Đồng lại vang lên lần nữa, Chu Tố Mẫn điện tới thường xuyên, thúc giục làm da đầu Lưu Tử Đồng có chút tê dại, hai người rời đi lúc gần 1 giờ sáng, lên chiếc xe Hummer, chạy ra tiểu khu, đi về phía Hào Đình.

Lưu Tử Đồng lười biếng dựa vào ghế phụ, ngáp một cái, tóc cũng không thèm chải chuốt gọn gàng, có chút rối, nhưng dù cho không chải, bộ dạng lười nhác kia của cô cũng rất xinh đẹp, dừng lại khúc đèn đỏ, Lâm Đế quay sang nhìn cô, đưa tay sờ vào cổ cô, Lưu Tử Đồng lại ngáp lần nữa, hỏi: “Anh không lưu lại dấu gì chứ?”

Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài hắt vào, Lâm Đế nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không biết.”

Lưu Tử Đồng: “Ách, vừa nãy em chưa kịp nhìn, để em che kín lại một chút.”

“Ừa.”

Lâm Đế quay đầu lại, nhìn về con đường quen thuộc.

Vào khu biệt thự Hào Đình, ánh đèn trong nhà Lưu Tử Đồng vẫn sáng, đến cửa, Lưu Tử Đồng xuống xe, cô vòng qua ghế điều khiển, nhón chân nhéo cằm Lâm Đế, hỏi: “Ngày mai anh đi công tác sao?”

Lâm Đế: “Ừ, Tết cũng có đi.”

Lưu Tử Đồng có chút mất mát: “A, vội như vậy sao.”

Anh chăm chú nhìn cô: “Sẽ chừa thời gian lại ở bên em.”

“Dạ.”

Anh cúi người xuống, hôn lên trán cô.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Em vào đây.”

“Ừa.”

Anh nhìn cô vào nhà rồi mới lái xe quay về căn nhà phía sau nhà cô, từ sau khi anh tiến vào vòng giải trí, mỗi lần về nhà cũng không ở được bao lâu, nhưng bất luận là khi nào trở về thành phố S, cũng phải ghé về nhà thăm mẹ.

……

Lưu Tử Đồng về đến nhà, quả nhiên Chu Tố Mẫn vẫn còn ngồi trên sô pha đắp mặt nạ, bà thong thả ung dung nhìn bộ móng tay mới làm, hỏi: “Cả ngày hôm nay con chạy đi đâu?”

Lưu Tử Đồng có chút chột dạ, rốt cuộc bà vẫn ở tiểu khu Hồng Tường theo dõi cô một lúc, nhưng Chu Tố Mẫn vẫn không vạch trần cô, bà làm như cái gì cũng không biết.

“Không đi đâu ạ, chỉ gặp gỡ bạn bè ạ.”

Chu Tố Mẫn: “À? Phải vậy không? Sao giống như mẹ thấy con có xuất hiện ở tiểu khu Hồng Tường vậy?”

Lưu Tử Đồng: “Có sao ạ?”

Chu Tố Mẫn đưa mắt nhìn cô một cái, Lưu Tử Đồng lập tức ngáp ngáp, “Mẹ, con đi ngủ đây.”

“Đi đi.” Tất cả mọi người đều giả ngây giả dại, vậy thì cứ tiếp tục như thế đi, tư liệu về Lâm Đế vẫn chưa có thì Chu Tố Mẫn cũng không muốn nhiều lời.

Bà nói: “Mấy ngày nay mẹ muốn đi gặp một người, ngày mai con đừng đi đâu.”

“Dạ con biết rồi.”

Còn có mấy ngày nữa là đến tết, những ngày cuối năm này đều phải đi gặp gỡ một vài người bạn thân thích, Tết đến là phải đi nhà nhà, đó là chuyện hiển nhiên.

Lưu Tử Đồng tiếp tục ngáp lần nữa, đi lên lầu, Chu Tố Mẫn lấy mặt nạ ra, nhìn đồng hồ thấy đã khuya, bà cũng dọn dẹp một chút liền lên lầu.

Đột nhiên, bà gọi Lưu Tử Đồng lại.

“Tất chân của con sao vậy?”

Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô cúi đầu nhìn thấy tất chân bị xé rách một mảng, tay cô vẫn để trên tay cầm cầu thang, nhàn nhạt nói: “Không cẩn thận bị rách ạ.”

Chu Tố Mẫn: “Không phải hôm nay con mặc quần jean sao? Sao lại đổi thành bộ này?”

“Dạ….Thay ở nhà bạn ạ.”

Lúc ăn cơm không cẩn thận bị đổ thức ăn lên quần, Triệu Tiểu Ai dẫn cô đi thay, đổi thành váy cùng với tất chân, về đến nhà Lâm Đế, bộ đôi váy và tất chân quả thực chính là đồ dùng tán tỉnh cao cấp.

Chu Tố Mẫn gật đầu, không hỏi lại.

Lưu Tử Đồng đi lên lầu về phòng, thay bộ đồ ngủ, cầm lên tất chân bị rách kia, chụp một tấm, gửi cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Lúc nãy em kêu anh đừng xé, vậy mà anh cứ xé, giờ anh nhìn đi. 】

【 Lưu Tử Đồng: Hình ảnh. 】

【 Lâm:….. Thuận tay. 】

Lưu Tử Đồng cười rộ lên, nói chúc ngủ ngon với anh.

Phía bên kia, Lâm Đế ngồi ở mép giường Đỗ Nhu nghe bà nói chuyện, Đỗ Nhu nói một lúc, phát hiện ra anh không đáp lời, đưa tay ra sờ đầu anh, đầu ngón tay bà có chút lạnh, anh lại rất nóng, tay Đỗ Nhu lùi về một chút, Lâm Đế hoàn hồn, cầm tay bà, nắm chặt trong tay: “Mẹ, ngủ sớm một chút.”

Đỗ Nhu phát hiện lòng bàn tay anh rất nóng, cười nói: “Sức khỏe con năm nay tốt hơn năm ngoái rồi đấy, năm ngoái tay con còn lạnh hơn tay mẹ, giờ con mặc rất nhiều đồ đúng không?”

Nói xong lại cúi người hướng về phía anh, sờ cánh tay anh.

Sau khi sờ một lúc, bà có chút kỳ lạ mà hỏi: “Con chỉ mặc một cái áo sơ mi?”

“Dạ?”

“…Áo sơ mi giữ ấm sao?”

Lâm Đế: “Dạ.”

Trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng ôm Lưu Tử Đồng lúc nãy.

Tay anh lại càng nóng hơn.

Đỗ Nhu: “Rèn luyện nhiều vẫn tốt hơn.”

Lâm Đế: “….Dạ.”

Thời gian trôi qua mau, năm mới cũng sắp đã đến, nơi nơi khoác lên màu áo không khí mới, Chu Tố Mẫn thấy năm nay là năm Tuất, bằng mọi giá bắt Lưu Tử Đồng mặc quần áo màu đỏ, liên tiếp mấy bộ đều màu này. Buổi tối đêm 28 có một tiệc rượu nhỏ, Chu Tố Mẫn dẫn theo Lưu Tử Đồng đi đến đó, trước đó bà nhận được một email.

Lên xe, Lưu Kiến Bang lái xe.

Lưu Tử Đồng ngồi ở ghế sau, Chu Tố Mẫn ở ghế phụ mở email ra xem, chăm chú nhìn.

Trong thư này, đúng là những tư liệu về Lâm Đế.

Chu Tố Mẫn nhờ người điều tra, trên cơ bản đều là về tình hình thực tế, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối, trong mail viết quá khứ Lâm Đế và Đỗ Nhu sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa còn nói rõ tình hình đi học của Lâm Đế, thậm chí còn điều tra được người này lúc nhỏ đã từng học qua vẽ tranh, nhưng sau đó anh lại chọn vào Học viện Điện ảnh Kim Thành, về sau lại tiến vào giới nghệ sĩ.

Chỉ cần là minh tinh thì sẽ không thể nào không có tai tiếng, nhưng tai tiếng của Lâm Đế cực kỳ ít, tư liệu điều tra không ghi rõ như thế nào, chỉ duy nhất rầm rộ là chuyện với Giang Lâm.

Chu Tố Mẫn nhìn thấy cái tên Giang Lâm, hoàn toàn không nghĩ ra được người này là ai, lại nhìn thấy thời gian yêu đương lại không dài nên cũng không để ý tới nữa.

Sau đó lại tiếp tục nhìn xuống dưới, bà thấy được năm ngoái Lâm Đế có làm một số công tác, ví dụ như thu mua công ty khoa học kỹ thuật, thu mua cổ phần Thụy Hân. Chu Tố Mẫn bỏ điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lưu Tử Đồng đang chơi điện thoại, bà đột nhiên hỏi Lưu Tử Đồng: “Đang nói chuyện phiếm với ai vậy?”

Lưu Tử Đồng đang cùng Lâm Đế nói chuyện liền sửng sốt, ngẩng đầu nói: “Bạn ạ.”

Chu Tố Mẫn nói: “Ngồi trên xe thì không nên chơi điện thoại.”

“Dạ.” Lưu Tử Đồng miệng thì nói vậy, nhưng sau khi xe chạy được một đoạn đường nữa cô lại cầm điện thoại lên. Sau khi đến nơi tổ chức tiệc rượu, Lưu Kiến Bang đem xe đi đậu, Lưu Tử Đồng khoác tay Chu Tố Mẫn đứng ở cửa chờ Lưu Kiến Bang, kết quả lại gặp được Minh Ngọc và người khác, bọn họ cười cười lôi kéo Lưu Tử Đồng từ trong tay Chu Tố Mẫn đi.

Chu Tố Mẫn thấy đó đều là các cô gái trẻ nên cũng tùy ý các cô, hơn nữa bà cũng có chuyện cần nói với Lưu Kiến Bang, sau khi Lưu Kiến Bang tới, bà khoác tay chồng, nhẹ giọng nói: “Em hỏi anh một chuyện.”

Lưu Kiến Bang nói: “Chuyện gì chứ?”

Chu Tố Mẫn nói: “Nếu có một người như thế  này……” Bà không nói đó là Lâm Đế mà chỉ đem tình trạng của Lâm Đế nói ra, Lưu Kiến Bang chăm chú nghe, ông hơi nhíu mày: “Nếu Đồng Đồng thật sự thích cậu ta, cậu ta cũng có lòng tiến tới thì phản đối nhiều quá cũng không tốt.”

Chu Tố Mẫn: “Nhưng gia thế thua xa nhiều như vậy, về sau tài sản phân chia như thế nào?”

Lưu Kiến Bang: “Nếu như vậy, chỉ sợ Đồng Đồng không có mắt nhìn người.”

Chu Tố Mẫn: “Tiếp tục theo dõi xem sao.”

Lưu Kiến Bang: “Ừ…Phải vậy thôi. Đúng rồi, người em nói là ai vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi