BỨC TRANH KINH HOÀNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người nghe Mục Dịch Nhiên nói câu này xong thì khiếp sợ ngẩn ra một lúc lâu.

Không thể ngờ cái thứ “Văn tự đẹp đẽ” được thơ văn ca ngợi khi còn đi học từ bé đến giờ lại có một thứ nghĩa gốc tàn khốc và kinh khủng như vậy.

“Bảo sao đêm qua anh kêu bọn tôi giấu đầu vào trong quần áo…” Vệ Đông thì thào.

“Giống như lũ quạ không thể nhận ra được hình nộm là người giả và nghĩ nó cũng giống như người sống, tôi đoán ‘thứ’ này chưa biết chừng cũng không phân biệt được giấu đầu và không có đầu khác nhau ở đâu.” Mục Dịch Nhiên thản nhiên nói.

“Thế nên sau khi ‘thứ đó’ nhìn thấy một cái cục ‘xác’ không đầu nằm trên mặt đất thì lập tức cho rằng tôi đã chết rồi nên không tới chém đầu tôi lần nữa, cũng nhờ vậy mà tôi giữ được một mạng.” Vệ Đông giật mình, sau đó lại tò mò, “Sao anh chắc chắn được là vật kia sẽ không nhìn ra người không đầu này là giả?”

Mục Dịch Nhiên tiếp tục thản nhiên: “Tôi cũng không xác định được, chỉ để cậu thử xem sao thôi, nếu không được thì đằng nào cậu cũng chết.”

Vệ Đông: “…”

Kha Tầm lại hỏi: “Chẳng phải anh vừa mới nói nghĩa gốc của chữ ‘Cô’ là chém đầu hoặc chém ngang hông sao? Tối qua anh chỉ bảo Đông tử giấu đầu đi, nhỡ đâu vật kia lại muốn chém hông cậu ấy thì thế nào?”

Mục Dịch Nhiên thản nhiên x3: “Thì là do cậu ta xui xẻo, đành chết vậy.”

Kha Tầm và Vệ Đông: “…” Không thể ngờ là đêm qua ông sếp này chẳng chắc chắn điều gì cả.

Bác sĩ lại tiếp lời: “Bản thân tôi cảm thấy sau khi vật kia nhìn thấy thi thể không có đầu trên nền đất thì cho rằng người này đã chết rồi nên không chém ngang eo thêm lần nữa, mà dù nó vốn định chém eo thì nhìn trên mặt đất đã có người chết thì cũng sẽ không làm lại.”

Vệ Đông há hốc miệng thở hổn hển: “Sao lại cảm giác ‘thứ’ này có hơi… khuyết tật trí thông minh nhỉ?”

Bác sĩ cười nói: “Nói một cách mê tín thì thế giới quỷ thần và thế giới loài người vốn khác nhau, đều có những quy tắc và giới hạn riêng.”

“Anh làm bác sĩ mà cũng tin ma quỷ à?” Vệ Đông nói.

“Tình huống hiện tại như vậy, tôi không muốn tin cũng phải tin.” Bác sĩ tự giễu, “Có điều nếu cậu muốn nghe giải thích khoa học thì cũng không hẳn là không có, cái này tương đương với một sinh vật ở không gian hai chiều, sinh vật ở thế giới ba chiều sẽ không nhìn thấy những thứ ở không gian hai chiều, sinh vật không gian hai chiều lại chỉ có thể cảm nhận được hình chiếu của thế giới ba chiều.”

“Chúng ta thảo luận về khoa học trong một cái thế giới toàn ma quỷ như thế này có ổn không vậy?” Vệ Đông gãi đầu.

Kha Tầm hơi lấn cấn, hỏi lại Mục Dịch Nhiên, “Vậy nghĩa gốc trong chữ ‘Ương’* của chúng ta là gì?”

Chữ Ương (央):yang

Mục Dịch Nhiên: “Hình phạt treo cổ.”

Kha Tầm sờ lên cổ, lại chỉ sang Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm: “Vậy còn chữ ‘Đãi’* trên mảnh vải của hai người kia thì sao?”

*Chữ Đãi (歹):dai

Giọng Mục Dịch Nhiên trầm xuống: “Khổ hình lóc thịt.”

Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm sợ đến độ run rẩy, suýt nữa lại ngồi phịch xuống đất.

“Tối qua hai người thoát kiểu gì?” Kha Tầm tò mò.

Hai người vẫn lắc đầu, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

“Tử vong là ngẫu nhiên.” Mục Dịch Nhiên nói, “Cũng chưa chắc mọi người sẽ phải gặp nguy hiểm chết người, nếu không thì chẳng việc gì phải cho chúng ta bảy ngày, đêm đầu vào tranh giết chết hết là được rồi.”

Kha Tầm không hỏi thêm nữa, lại nghe Vệ Đông vui vẻ nói: “Vậy nếu phá giải quy tắc tử vong thì sau này chúng ta không phải sợ thứ kia nữa rồi!”

Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu: “Vậy thì sáng nào chúng ta cũng sẽ phải bỏ phiếu chọn một người đi chết.”

Vệ Đông bỗng á khẩu không trả lời được.

“Để không phải chọn thì chúng ta vẫn nên cố gắng tìm ấn đi.” Kha Tầm đặt tay lên vai Mục Dịch Nhiên, “Sếp có manh mối gì về việc ấn sẽ có thể ở nơi nào không?”

Mục Dịch Nhiên hất cánh tay của cậu ra: “Tôi cho là phải bắt đầu từ nội dung của bức tranh này.”

Bác sĩ nói: “Hôm qua còn chưa kiểm tra xong ba cây hòe, giờ chúng ta tranh thủ thời gian đi.”

Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm: “Về mặt quỷ trên ba cây hòe thì trước mắt cũng chỉ là phỏng đoán. Chúng ta không nên tụ hết lại một chỗ, tôi đề nghị chia làm ba đường, một nhóm tiếp tục kiểm tra mặt quỷ trên cây, hai nhóm khác vào làng tìm manh mối.”

Kha Tầm: “Đồng ý, tôi và sếp sẽ đi kiểm tra cây hòe, mấy người khác vào làng.”

Mục Dịch Nhiên: “Kha Tầm và Vệ Đông kiểm tra cây hòe, những người khác vào làng.”

Kha Tầm: “Nghe lời anh.”

Vệ Đông: “…”

Mọi người không trễ nải nữa, lập tức chia nhau hành động.

Kha Tầm và Vệ Đông đi tới ba cây hòe, ngửa đầu lên nhìn những mặt quỷ khô quắt trên cây, nền trời xám xịt khiến trăm ngàn gương mặt quỷ lại càng trở nên dữ dằn, vươn ra từ thân cây nứt nẻ như thể đang giãy giụa muốn thoát khỏi thân cây.

Vệ Đông rùng mình: “Sao tôi cảm thấy cái mặt này còn lồi ra nhiều hơn hôm qua nhỉ?”

Kha Tầm nhíu mày: “Đúng vậy, biểu cảm trên mặt cũng thật hơn, tôi cảm thấy chưa biết chừng mỗi ngày trôi qua những cái mặt này sẽ trở nên càng lồi ra và càng giống thật hơn, cho đến khi…”

Vệ Đông: “Đcm im mồm! Ông mau tìm đi, tôi gác cho.”

Kha Tầm: “Gác cái con khỉ, tìm chung đi, tranh thủ thời gian.”

Vệ Đông hết cách, đành phải cẩn thận nhặt một cành cây khô lên rồi lần lượt đâm vào miệng đống mặt quỷ như hôm qua.

“Đúng rồi, tôi hỏi ông cái này.” Vệ Đông tìm cách nói chuyện để nâng cao can đảm, “Tại sao ông lại bỏ vote lúc nãy? Tôi cảm thấy lời mà Lưu Vũ Phi nói đang cố khiến hai ta bị ghét, bỏ vote tương đương với đẩy gánh nặng giết người cho người khác, thực ra nghe cũng có lý. Lần này có Lưu Vũ Phi lót dưới, đêm nay nếu lại không ai chết nữa thì tôi cảm thấy mai mà mọi người nhớ đến chuyện này, chưa biết chừng sẽ giận cá chém thớt mà bỏ phiếu giết chúng ta.”

Kha Tầm bám trên cành cây, cúi đầu nhìn: “Vì mọi người đều biết hai chúng ta chung một phe, mà hai chúng ta lại cùng thuyền với Mục Dịch Nhiên. Người tên Mục Dịch Nhiên dù ai nhìn vào cũng đều thấy anh ta là người bản lĩnh, mười người lăn lộn chung với anh ta thì chín người đều nghe lời. Trong mắt người khác, chỉ cần bỏ phiếu thì ba chúng ta chắc chắn sẽ vote cho cùng một người, đúng chưa?”

Vệ Đông ngửa đầu: “Thì?”

Ánh mắt Kha Tầm sáng quắc: “Thế nên đối với bọn họ, đội ba người chúng ta là một sự uy hiếp khá lớn. Dù chúng ta chọn ai thì người đó cũng có ba phiếu ngay lập tức, hiện tại có tám người nên không rõ ràng, nhưng về sau khi người càng ngày càng ít thì ba phiếu sẽ chiếm một tỉ lệ khá lớn.”

Vệ Đông cũng thận trọng hơn: “Ý ông là…”

“Khi người ngày càng ít đi thì ba phiếu của chúng ta sẽ chiếm tỉ trọng lớn nhất, có thể nói là vote ai người đó chết. Mọi người đều biết năng lực của Mục Dịch Nhiên, trường hợp xấu nhất chính là chúng ta ở đội của Mục Dịch Nhiên có thể luôn sống sót dưới sự dẫn dắt của anh ta, còn những người khác lại càng ngày càng ít, nhỡ đâu về sau khi gặp tình huống bỏ phiếu thì chắc chắn những người khác sẽ bị vote chết. Cậu có sợ một đội như thế không?”

Vệ Đông chấn động: “Sợ, rất sợ.”

“Trong tình huống đó, ‘những người khác’ sẽ rất dễ coi chúng ta trở thành phe đối địch.” Kha Tầm xoay cành cây trong tay, “Xét về lâu về dài, tuyệt đối không thể để ba chúng ta sống đến cuối, nếu không những người kia sẽ chẳng khác gì gà trên đĩa. Nhân lúc hiện tại còn nhiều người, ba phiếu của chúng ta còn chưa chiếm tỉ trọng lớn thì chẳng bằng phá hủy cái đội này, giết được một người thì hai người còn lại cũng sẽ không làm nên trò trống gì.”

Vệ Đông: “Đcm!”

Kha Tầm dùng cành khô gõ vào thân cây: “Lúc ấy Lưu Vũ Phi và ông chủ tiệm bánh rán cũng đã vote Mục Dịch Nhiên, thời cơ tốt nhất để phá hỏng đội của chúng ta lập tức xuất hiện.

“Ba người còn lại dù chỉ một người chọn Mục Dịch Nhiên thì kể cả ba chúng ta cùng chọn người đó thì ít nhất người đó cũng sẽ ngang phiếu với Mục Dịch Nhiên, người này sẽ vẫn còn cơ hội thoát chết.”

“Mà nhỡ đâu ba người còn lại có hai người chọn Mục Dịch Nhiên thì sao? Chắc chắn người chết sẽ là Mục Dịch Nhiên. Nhìn từ tỷ lệ thì Mục Dịch Nhiên càng có hại thì khả năng sống sót của những người khác lại càng cao hơn một chút.”

“Nguyên nhân gây nên hậu quả này chính là vì đội ba người chúng ta đã tạo ra áp lực quá lớn với người khác, cuối cùng thúc giục bọn họ kết hợp với nhau vì bản thân mình rồi ra tay với ba chúng ta.”

“Thế nên tôi lựa chọn bỏ vote, cũng biết là ông sẽ hùa theo. Như vậy thì áp lực tâm lý của bọn họ sẽ trở nên ít đi, từ đó không coi chúng ta thành cái đinh trong mắt cần phải trừ khử đầu tiên nữa.”

“Hơn nữa Mục Dịch Nhiên có bản lĩnh, bọn họ vẫn còn phải trông cậy vào anh ta để ra khỏi tranh, trước điều kiện tiên quyết là bảo toàn tính mạng, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng vote anh ta chết đâu.”

“Thế nên bỏ vote là hóa công thành thủ, để giữ mạng, hiểu chưa?”

Vệ Đông nghẹn họng nhìn chằm chằm, não bộ tiêu hóa rất lâu xong mới ngửa cổ lên: “… Nói hươu nói vượn nhiều như thế hóa ra ông cũng chỉ vì muốn giữ mạng của Mục Dịch Nhiên thôi!”

Kha Tầm nhíu mày: “Giữ mạng anh ta thì không phải là giữ mạng chúng ta à?”

Vệ Đông nhức đầu: “… Được rồi, tôi sẽ giả vờ như ông nói có lý. Lại nói, Mục Dịch Nhiên phun hết manh mối ra cho tất cả mọi người như thế mà nhỡ hôm nay không tìm được ấn, ngày mai lại bỏ phiếu thì liệu anh ta có bị vote chết không? Dù gì giờ anh ta cũng hết giá trị lợi dụng rồi…”

Kha Tầm lắc đầu: “Cậu nghĩ anh ta ngu hay sao, cậu thử nghĩ xem tại sao anh ta lại muốn hai đứa mình ở lại rồi đưa người khác vào làng tìm manh mối?”

Vệ Đông: “Tại sao?”

“Tất nhiên là để mấy người kia chiêm ngưỡng anh ta có giá trị sống sót đến cuối cùng.” Kha Tầm nhìn về phía ngôi làng bị sương mù bao phủ.

Lăn lộn trên tàng cây mất hơn nửa buổi sáng vẫn không thu hoạch được gì, Kha Tầm nhảy xuống tạm nghỉ, ngồi dưới gốc cây suy nghĩ với Vệ Đông.

“Tôi nghi ngờ ấn sẽ không ở chỗ mặt quỷ này.” Kha Tầm vừa nghĩ vừa nói, “Những cái mặt quỷ này quá rõ ràng, dựa theo tư duy lối mòn thì hẳn là ai cũng sẽ nghi ngờ ấn sẽ ẩn trong những nơi quái dị như này, như vậy thì khác gì dựng hẳn một cái bảng lên bảo WC đi hướng nào đúng không.”

“Có lý.” Vệ Đông uể oải, “Vậy cậu nói xem ấn sẽ ở đâu?”

Kha Tầm nhìn cậu ta: “Chẳng phải ông là dân đồ họa sao, đây là nghề của ông cơ mà, nuôi chó nghìn ngày nhưng chỉ dùng được một giờ, tỏ ra có ích tí xem nào.”

Vệ Đông: “Để chó đồ họa nói cho mà nghe, ông đây học thiết kế chứ méo phải tranh Tàu!” Cậu ta nói xong thì thở hắt ra, “Đúng là học hành xong chẳng dùng được vào việc gì, nghĩ mà xem vất vả học tập thi cử bao năm, chịu đựng lâu vậy mới thoát rồi chẳng hiểu vì sao lại chết trong cái bức tranh chó má này. Toàn bộ đánh đổi vì cuộc sống trước kia đều trở thành lãng phí thời gian, tự nhiên cảm thấy đời mình sao mà mỉa mai và bi kịch.

Kha Tầm im lặng.

Vệ Đông khác cậu, cậu chỉ có một mình, tuy cũng sợ chết nhưng dù thật sự bất hạnh chết thật thì cũng chẳng có vướng bận gì.

Nhưng Vệ Đông còn phải để cha mẹ chịu tang, nghe kiểu gì cũng thấy đáng thương.

“Tôi nhớ bác sĩ kia nói tất cả người trong làng này đều họ Lý phải không?” Kha Tầm bỗng nói.

“Đúng vậy, chắc là chung tổ tiên, khéo còn chưa thoát ngũ phục*.” Vệ Đông nói.

*Ngũ phục là năm loại quần áo tang. Trong xã hội Trung Quốc cổ đại, những loại quần áo tang được sử dụng để phân biệt thứ bậc trong quan hệ huyết thống và mức độ thân sơ. Những người cùng tông tộc sẽ mặc tang phục theo thế thứ. Thoát ngũ phục là những người có quan hệ huyết thống xa hơn và không nằm trong thời gian chịu tang.

“Vậy thì khi dân làng này kết hôn thì chẳng phải là hôn nhân cận huyết sao?” Kha Tầm nói.

Vệ Đông: “Thằng gay như ông quan tâm mấy cái này làm gì?”

Kha Tầm nhìn cậu ta: “Hôn nhân cận huyết rất dễ đẻ ra trẻ dị dạng.”

Vệ Đông: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi không có chị em họ.”

Kha Tầm: “Cái thứ bò ra từ quan tài đêm qua là một kẻ dị dạng.”

Vệ Đông chấn động: “Ý ông là… nó có thể là kết quả của việc hôn nhân cận huyết?”

Kha Tầm: “Tuy cái thứ dị dạng đó có hơi quá nhưng ở thế giới trong tranh thì cũng chẳng kỳ lạ, huống hồ nghệ thuật vốn cường điệu đúng không?”

Vệ Đông gật đầu: “Đúng rồi, tác phẩm mỹ thuật tạo hình sẽ thường dùng thủ pháp cường điệu để làm nổi bật hình ảnh hoặc chủ đề.”

Kha Tầm sờ cằm trầm ngâm: “Nhân vật chính trong đám ma này là một đứa trẻ dị dạng, vậy thì bức tranh này muốn thông qua nó để biểu đạt chủ đề gì? Tôi cảm thấy suy nghĩ của họa sĩ rất kỳ lạ.”

Vệ Đông hỏi: “Tác giả bức tranh này là ai?”

Kha Tầm nghĩ một chút rồi nói: “Mục Dịch Nhiên bảo tên là… Ôi đm!”

Vệ Đông: “Ơ?”

Kha Tầm quay lại nhìn cậu: “Họa sĩ này cũng họ Lý.”
Hết chương 17.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi