BỨC TRANH KINH HOÀNG

Kha Tầm hí hửng trong lòng nhưng sâu trong trái tim vẫn là sự căng thẳng như dây đàn, mãi cho đến khi ông già làm hành động tương tự với phòng 616 xong xuôi rồi từ từ rời đi, cậu mới thở hắt một hơi.

Ông già kia không xuống tầng, cũng chẳng biết đã đi đâu, có lẽ đúng như lời Mục Dịch Nhiên nói, bản thân ông ta chỉ là một loại khí.

Ngay khi Kha Tầm chuẩn bị nằm xuống ngủ một giấc thì tiếng đập cửa dồn dập bỗng vang lên ngay phòng 410 bên cạnh, tiếng đập cửa này rất kỳ quặc, gần như ngoài dự liệu của mọi người.

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai thê thảm lại vang lên.

Tiếng hét này rất quen thuộc, có lẽ là của Sa Liễu.

Tâm trạng vốn sắp thả lỏng giờ lại căng lên, Kha Tầm rón rén đi tới bên cửa sổ nhưng lại không thấy bất cứ ai đứng trước cửa phòng 410 cả.

Ngay sau đó lại thêm một đợt la hét khác, giọng của Sa Liễu và Cầu Lộ vang lên từng chặp, đủ các loại tiếng động truyền ra, chẳng biết hai người đã gặp chuyện nguy hiểm gì bên trong.

Cuối cùng, Kha Tầm nghe thấy tiếng mở cửa sổ lớn từ phòng bên, chính là cái cửa sổ hướng ra bức tường xi-măng…

Trời vừa sáng, việc đầu tiên khi mọi người ra khỏi cửa chính là bám lấy lan can nhìn xuống, để xem có cái xác nào đang đắp vải trắng dưới sân hay không.

Kha Tầm là người ngó xuống đầu tiên, nhưng lại thấy trong sân vẫn bình thường, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên rối rắm.

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên lại chiếu chòng chọc vào thứ gì đó đang treo trên dây phơi trước cửa phòng 410 —— đó là một chiếc còi nhựa màu đỏ bị buộc lên bằng một sợi dây nylon mảnh và bẩn thỉu.

Dù là ban ngày nhưng cái còi màu đỏ lại khiến mọi chuyện thêm kinh dị, Sa Liễu mở cửa ra, rõ ràng cũng bị cái còi này dọa cho hoảng hốt.

“Có chuyện gì thế này? Nhất định là con quỷ đêm qua để lại!” Sa Liễu nhìn cái còi đang phất phơ trong gió, hết sức kiêng dè vòng ra xa, “Tại sao lại buộc cái còi trước cửa phòng chúng tôi?!”

Giọng Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt: “Vì đêm qua có người gõ cửa phòng các cô, có lẽ đã để lại cái còi này cho cô.”

Sa Liễu bị câu nói này dọa sợ, lại nghe Kha Tầm hỏi: “Rốt cuộc đêm qua phòng cô đã xảy ra chuyện gì? Cầu Lộ đâu?”

Sa Liễu sợ đến run rẩy: “Cầu Lộ? Đêm qua tiếng đập cửa quá kinh khủng, hình như có người tiến vào phòng chúng tôi, còn hất văng rất nhiều đồ vật… Cầu Lộ… Chị ấy nhảy xuống từ cửa sổ tầng bốn…”

Phản ứng đầu tiên của Kha Tầm là vọt vào trong phòng 410, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, bức tường xi-măng màu xám ngoét ngột ngạt vẫn sừng sững trước mắt, khoảng cách rộng nửa cánh tay đủ cho một người nhảy xuống, Kha Tầm mở điện thoại chiếu xuống bên dưới tối om om, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì.

“Đêm qua có người tiến vào phòng của các cô?” Giọng Mục Dịch Nhiên sặc mùi chất vấn.

Sa Liễu nuốt nước bọt gật đầu.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Khi Cầu Lộ nhảy xuống thì cô đang làm cái gì?”

“Tôi… Tôi không biết gì cả,” Sa Liễu lắc đầu, lại nhìn sang cái còi đung đưa trước cửa phòng, “Tôi ngất xỉu, lúc tỉnh thì trời đã sáng rồi.”

Mục Dịch Nhiên nhìn Sa Liễu bằng ánh mắt soi mói nghiên cứu, nhưng hắn không nói gì thêm.

Mọi người lục tục xuống dưới sân, Vệ Đông và Chu Hạo Văn xuống cuối cùng, Vệ Đông vừa tới đã chửi: “Nếu tiếp tục gây sức ép bằng cái cơ thể và cái mặt đồ sộ đó thì ông không để yên nữa đâu! Biết ngay mà sao lại tháo rèm của chúng ta xuống chứ…”

Vệ Đông còn chưa nói xong thì có vài người khiêng một cái xác đắp vải trắng tới, tâm trạng của mọi người lập tức trầm xuống, Tần Tứ hỏi: “Sao lại mang thi thể từ ngoài vào?”

Một người khiêng xác nói: “Thi thể mắc ở ngoài tường xi-măng, mấy người kiểm tra xem có phải người cùng nhóm không.”

Mọi người lùi về sau theo bản năng, đặc biệt là Sa Liễu, cô ta trốn rất xa, không dám lại gần.

Tần Tứ lật mảnh vải lên: “Là Cầu Lộ.”

Cuối cùng Cầu Lộ đã chết.

“Ngã chết sao?” Kha Tầm hỏi.

Biểu cảm của Tần Tứ có chút nghi ngờ, anh xốc toàn bộ tấm vải lên kiểm tra từ đầu đến chân.

Mục Dịch Nhiên cũng tiến lên, Kha Tầm theo sau, mọi người đã trải qua quá nhiều lần mấp mé sống chết, từ lâu đã chẳng còn cảm xúc sợ hãi và mâu thuẫn khi đối mặt với thi thể trước kia nữa rồi.

Biểu cảm trên mặt Cầu Lộ rất bình thản, nếu không phải đã chẳng còn thở nữa thì lúc này chỉ như đang ngủ say.

Người Cầu Lộ lấm lem đất cát, giống như đào từ trong lòng đất ra, trong quần áo và giày cũng toàn là đất.

Tần Tứ nhẹ nhàng cạy cằm Cầu Lộ ra thì thấy trong miệng đối phương cũng toàn đất, lật người quan sát lỗ tai thì thấy bên trong cũng có đất.

Cấu tạo loại đất này xốp mềm, lẫn trong đó còn có rễ thực vật, lác đác vài con giòi lúc nhúc nhoi lên.

“Bảo sao hôm qua chúng ta không nghe thấy tiếng chị ta nhảy lầu, hóa ra là cả người đã bị vùi vào trong đất.” Kha Tầm quét mắt tới Sa Liễu đang trốn đằng xa, ánh mắt lạnh như băng.

“Được rồi, khiêng ra ngoài đi.” Giọng của ông già bảo vệ vang lên.

Chẳng mấy chốc thi thể của Cầu Lộ lại được mang ra ngoài cổng lớn.

Vệ Đông nhìn hết một lượt: “Hâm Miểu đâu rồi?”

Lúc này mọi người mới nhận ra từ sau khi trời sáng, Hâm Miểu vẫn chưa xuất hiện.

“Lên 402 xem sao.” Mục Dịch Nhiên lên tầng đầu tiên, tất cả mọi người theo sau.

Ngoại trừ Chu Hạo Văn và Sa Liễu.

Chu Hạo Văn rời mắt khỏi điện thoại: “Sao cô không đi?”

Sa Liễu cứng giọng: “Chẳng phải cậu cũng không đi hay sao?”

Chu Hạo Văn nhìn Sa Liễu một cách phức tạp, cậu ta không nói nữa, tiếp tục cúi đầu chơi game.

Sa Liễu lách mình lên tầng, bước chân có hơi luống cuống.

Cửa phòng 402 vẫn khóa trái, gọi cửa thì chẳng ai trả lời, cuối cùng mọi người phải phá cửa, nhưng bên trong lại không thấy bóng bất cứ ai.

“Hâm Miểu? Cô đâu rồi?” Vệ Đông gọi hai câu, không ai đáp lại cậu ta.

Phòng 402 vẫn giống như lúc trước, dấu vết hỏa hoạn phủ tràn, trên chiếc giường lớn là hai phần ba ván gỗ bị đốt đen, phần giường cho một mình Hâm Miểu ở sát tường trong cùng.

Chẳng biết cô gái này đã một mình vượt qua hai buổi đêm kinh hoàng như thế nào.

Cửa sổ lớn hướng ra bức tường xi-măng trong phòng ngủ đang mở toang hoác, Mục Dịch Nhiên tiến lên phía trước: “Người ở đây.”

Hâm Miểu bị kẹt trong khe hẹp giữa tầng hai và tầng ba, có lẽ vì bức tường xi-măng không được xây nhẵn nhụi, còn nhiều phần gồ ghề nên khi nhảy từ trên xuống thì người bị kẹt lại ở giữa.

“Còn sống.” Lời Mục Dịch Nhiên nói khiến mọi người phấn chấn hơn hẳn, chỉ có mình Sa Liễu đứng ngày càng xa mọi người, sắc mặt cũng trở nên tái mét.

Cứu người khá khó khăn, cuối cùng Kha Tầm xung phong, bảo mọi người buộc chặt dây thừng vào eo của mình, sau đó từ từ bám tường đu xuống, dùng một chiếc dây khác thắt chặt vào eo Hâm Miểu, sau đó mới từ từ kéo người lên.

Hâm Miểu đờ đẫn ngơ ngác, hai mắt mờ mịt.

“Đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi.” Ông cụ Lý Thái Dũng cũng theo lên xem vì lo lắng.

Nếu không lầm thì hẳn là đêm qua khi ông già xuất hiện trước cửa sổ, Hâm Miểu đã nhảy cửa sổ vì sợ hãi, nếu như vậy thì cô ấy đã bị kẹt trong khe hẹp tối tăm này suốt cả đêm, lên không được, xuống cũng không xong, chật chội ngột ngạt, kinh hoàng đến cùng cực.

Dù mọi người có nói gì, Hâm Miểu vẫn ngơ ngơ ngác ngác.

Vệ Đông bỗng tức giận: “Sao cô ấy lại nhảy cửa sổ?”

Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng của đám người và sự ngờ nghệch của Hâm Miểu.

“Rõ ràng đêm hôm kia Nhã Phân cũng gõ cửa phòng 402, cảm giác khủng bố chẳng thua gì hôm qua, khi đó Hâm Miểu cũng không hề có ý định nhảy cửa sổ, tại sao đêm qua lại nghĩ quẩn mà nhảy cửa sổ đây?!” Vệ Đông cảm thấy rất kỳ quặc.

Kha Tầm nhìn Sa Liễu đứng ngoài cửa: “Không phải mình cô ấy, đêm qua Cầu Lộ cũng nhảy cửa sổ —— Đôi khi cuộc sống chính là như thế, dưới tình huống không còn bất cứ đường lùi nào nữa, có lẽ mọi người sẽ chỉ có thể cắn răng mà chịu, nhưng một khi tòi ra một con đường hi vọng thì đa số mọi người sẽ lựa chọn con đường đó để lui chân.”

Sa Liễu bỗng tức giận, trợn mắt nhìn Kha Tầm: “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi có bắt bọn họ nhảy cửa sổ đâu! Chẳng qua chúng tôi vì sợ hãi nên mới nói qua về chuyện nhảy cửa sổ mà thôi.”

Vệ Đông trực tiếp đi tới trước mặt Sa Liễu: “Vậy sao cô không nhảy?!”

Sa Liễu bị Vệ Đông dúi cho lùi về sau mấy bước, bỗng nhiên giận đùng đùng: “Tôi cũng sợ chứ! Tôi không dám nhảy! Anh làm gì thế hả? Anh đang ép tôi cũng phải nhảy xuống hay sao?!”

Tiếng cười khanh khách bỗng truyền tới từ trong phòng, là Hâm Miểu.

Hâm Miểu cười khùng khục đứng dậy, như thể không hề nhìn thấy mọi người, rên hừ hừ đi ra ngoài cửa, diễn vài tư thế múa ba-lê vô cùng chuyên nghiệp ngoài hành lang, sau đó nhảy nhót xuống lầu.

Hâm Miểu phát điên rồi.

Mọi người cũng lục tục xuống theo.

Ông già bảo vệ cầm xâu chìa khóa chờ bọn họ: “Khóa phòng 402 đã được sửa, chìa khóa cũng được thu lại rồi.”

“Tại sao lại thu chìa? 402 vẫn còn người ở cơ mà!” Vệ Đông nói.

“Không có ai cả.”

“Nhưng mà…” Vệ Đông nhìn Hâm Miểu đang múa may quay cuồng ở tầng hai, “Chúng tôi đã trả phòng đâu!”

Ông già nhà ở sát cổng lại làm như không nghe thấy, bắt đầu giơ ngón tay đếm người: “Tổng cộng bảy người, đủ rồi, mau đi ăn thôi.”

Kha Tầm nhìn những người bên cạnh mình, quả đúng là bảy người, nhưng nếu tính cả Hâm Miểu thì phải là tám mới đúng.

Dường như mọi người nghĩ ra điều gì đó, nhưng chẳng còn ai lên tiếng.

Mắt Vệ Đông hoe đỏ, Kha Tầm tiến tới khoác vai cậu ta: “Hành trình của Hâm Miểu trong tranh đã kết thúc rồi.”

Vệ Đông nhìn Hâm Miểu ở tầng hai: “Nhưng người vẫn sống sờ sờ mà, còn thở còn múa được nữa!”

“Nhưng ở thế giới thực, Hâm Miểu đã chết rồi.” Giọng Tần Tứ cũng rất nặng nề.

“Có lẽ đây cũng là một loại giải thoát.” Kha Tầm kéo Vệ Đông vào quán cơm.

Cuối cùng mọi người cũng buộc phải chấp nhận sự thật, im lặng vào quán ăn cơm.

Dường như Sa Liễu điều chỉnh lại tâm lý rất nhanh, hắng giọng nói trên bàn ăn: “Mọi người không thấy kỳ lạ hay sao? Ông già bảo vệ kia không nói về chuyện phòng 307 cho chúng ta.”

Mọi người cũng thấy kỳ quái, theo lệ thường thì sau khi xảy ra chuyện thì đêm qua, ông già nhà sát cổng sẽ gọi cả đám lại kể một chút về chuyện xảy ra trước kia trong căn phòng gặp chuyện, hoặc nói về nguyên nhân của vụ án mạng đêm qua.

Việc này vẫn được thực hiện vào giờ ăn sáng, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

“Điều này chỉ chứng tỏ một chuyện.” Chu Hạo Văn cắn bánh mì, mặt không đổi sắc, “Án mạng đêm qua không liên quan tới phòng 307.”

Rõ ràng mọi người đều thấy kinh ngạc với suy luận này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây vẫn là lời giải thích hợp lý duy nhất.

“Vậy rốt cuộc hai người đó chết như thế nào?” Vệ Đông hỏi thẳng.

“Tự mình dọa mình, rồi chết.” Chu Hạo Văn vẫn lạnh nhạt.

Sa Liễu không muốn dùng dằng với vấn đề này thêm, trực tiếp chuyển chủ đề: “Nếu chuyện ở 307 chưa được giải quyết thì liệu đêm nay có lặp lại không?”

Tất cả mọi người cùng nhớ lại gương mặt khổng lồ ngoài cửa sổ đêm qua, vừa sợ hãi vừa thấp thỏm.

Sa Liễu nói tiếp: “Đêm qua cũng không xảy ra sự kiện kêu gọi tử vong, nếu không có phòng nào bị gõ cửa như thế thì có khi nào những thứ kinh dị ban đêm sẽ lặp lại vô hạn hay không?”

Kha Tầm cười lạnh, bóc quả trứng gà trong tay, không lên tiếng. —— Sa Liễu đang cố tìm cách chứng tỏ cho mọi người, sở dĩ NPC không giải thích về vụ án là vì đêm qua không có ai gõ cửa phòng mọi người chứ không phải vì một nguyên nhân khác…

“Cách nói này có vẻ phù hợp với quy tắc.” Chu Hạo Văn quắc mắt nhìn Sa Liễu, “Chỉ có điều đêm qua ông già kia cũng không gây ra thương tổn thật sự lên mọi người, trừ phi đêm nay mức độ tăng lên, nếu không có lẽ sẽ rơi vào vòng xoáy chết chóc lặp đi lặp lại không điểm dừng.”

“Khủng bố trong phòng là thứ yếu, quan trọng là… vụ phá đất kìa.” Giọng Mục Dịch Nhiên vang lên, “Chúng ta đã ở đây bốn ngày rồi, nếu tôi đoán không lầm thì hẳn là ngày thứ bảy sẽ hoàn thành quá trình phá đất.”

Đúng vậy, phá đất mới là sự kiện bao trùm cả bức tranh này.

Chu Hạo Văn nói: “Phòng 616 biến dạng ngày càng nặng nề, cả căn phòng đã không còn đúng hình lập phương nữa, nhìn bằng mắt thường cũng thấy giếng trời chụm vào một cách rõ rệt.”

“Nhưng chúng ta đã tìm tất cả những nơi nên tìm rồi.” Tần Tứ nói.

“Chuyện này không thể sốt sắng được.” Ông cụ Lý Thái Dũng cũng lên tiếng, “Chẳng phải hôm qua Tiểu Kha đã phát hiện ra hình búp măng sao, chắc chắn vẫn còn những góc chưa tìm tới.”
Hết chương 15.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi