BUG NGÀNH GIẢI TRÍ

Edit by Lá & Beta by Hy

- -

Trong ban tức khắc an tĩnh lại. Tất cả mọi người đều chấn động đến không nói nên lời trước sự phân tích của An Văn.

Khóe môi Canh Duệ nhếch lên một nụ cười.

"An Văn, ý cậu là cậu không gian lận đúng không?" Tằng Tú Mạn hỏi.

"Loại đề thế này thì cần gì phải gian lận chứ. Chủ nhiệm giáo dục nói có người báo với thầy là tôi gian lận, các thầy cô đã kiểm tra camera và thấy tôi làm bài quá nhanh nên nghĩ tôi biết trước đề. Ngày mai, các giáo viên sẽ tìm một bộ đề khó hơn để tôi kiểm tra lại một lần nữa."

An Văn: Bộ đề khó hơn tương đương với bài thi khoa học tự nhiên của cấp ba

"Đương nhiên cậu sẽ nói bản thân không gian lận! Có gian lận hay không, trong lòng cậu tự rõ! Nghỉ nửa tháng quay về kiểm tra lại được hạng nhất, cậu nghĩ bản thân là thiếu nữ thiên tài sao?" Trâu Oánh Oánh lạnh lùng nói.

An Văn: Nói ra sợ cậu không tin, tôi thực sự đúng là như vậy!

"Cậu tin hay không thì tùy, dù sao An Văn cũng không gian lận. Tôi thấy chính cậu đang ghen ghét cậu ấy!" Tằng Tú Mạn lớn tiếng nói.

"Tôi tự mình làm bài, thành tích đạt được là sạch sẽ, tôi ghen ghét với một người gian lận làm gì?"

Hai người cứ lớn tiếng như vậy khiến người trong lớp cũng bàn tán theo. Ban Hỏa Tiễn vốn an tĩnh nay lại ồn ào tiếng nói.

"Ồn ào cái gì vậy?" Chủ nhiệm lớp mặc một bộ trang phục màu đen, tay gõ gõ vào cửa. Sắc mặt cô bình thường nhưng lại tỏa ra vẻ uy nghiêm, gương mặt tự mang nét sắc sảo. Học sinh như chuột thấy mèo, ngậm miệng ngay lập tức rồi cúi đầu ra vẻ đang đọc sách.

Cô đi vào phòng học, đặt bài thi trong tay xuống bục giảng, lạnh giọng hỏi: "Bài kiểm tra làm rất tốt à? Như vậy là có thể lớn tiếng phải không? Đám các em đều có thể đỗ Trạng Nguyên rồi?"

Học sinh đều cúi đầu nhìn bài thi hoặc sách vở, không dám nói lời nào.

"Lấy bài thi ra đi, chúng ta nói về bài văn trước!" Chủ nhiệm lớp nói.

Tiếng lấy bài thi vang lên dưới bục giảng.

Hai tiết ngữ văn đều dùng để nói về bài thi. Vì hết tiết còn phải dạy thêm, học sinh ban Hỏa Tiễn đều bị trễ giờ ăn cơm.

Kết quả, vừa tan học, chủ nhiệm lớp còn gọi An Văn vào văn phòng để hỏi tình hình. Khi trở lại, lớp đã không còn một bóng người, An Văn một mình đi xuống nhà ăn.

Vừa bước xuống cầu thang, ngay ở ngã rẽ, cô thấy Thạch Tĩnh và mấy bạn nữ, phía dưới cầu thang một chút lại có mấy người con trai đang đứng dựa vào tường nói chuyện. Thạch Tĩnh đang ngắm nghía bộ móng của bản thân, nữ sinh bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy nhắc nhở cô ta.

Lúc này, Thạch Tĩnh mới ngẩng đầu nhìn An Văn, cười nhợt nhạt một cái, nói: "Rốt cuộc cũng xuống. Tôi đợi cậu đã lâu."

"Bạn học Thạch Tĩnh thật tốt, biết tôi chậm chạp lại còn đợi tôi đến nhà ăn cùng." An Văn nói, thanh âm mềm mại lại ngoan ngoãn.

Một người con trai ở dưới cầu thang khúc khích cười thành tiếng, cơ thể thon dài dựa vào tường. Khi hắn ngẩng đầu lên, An Văn mới thấy rõ mặt hắn, vô cùng tuấn lãng.

Giang Dịch Ôn. Ở Đế Thành này, có một nhóm bạn nhỏ đầu óc có phần thông minh gọi hắn một tiếng lão đại.

Nhưng trong mắt An Văn, hắn cũng chỉ là một cậu bé chưa trưởng thành, hoàn toàn không hiểu chuyện.

"Tôi đang đợi cậu, cậu cũng thật sự khiến tôi đợi rất lâu. Tôi biết một chỗ có đồ ăn rất ngon, cậu đi cùng chúng tôi đi!" Thạch Tĩnh cười nói.

"Được thôi." An Văn gật đầu, đi theo Thạch Tĩnh xuống dưới cầu thang.

Trong lòng: Cô bé à, trường học cũng đóng cửa rồi, ngoại trừ nhà ăn thì làm gì có chỗ nào có đồ ăn ngon. Nói dối cũng tệ quá đi!

"Lão đại, chúng ta có đi theo không?" Chu Trí Xa hỏi. Vì nghe được tin Thạch Tĩnh muốn giáo huấn tân hoa hậu giảng đường nên bọn họ mới lại đây xem. Lão đại đã từng theo đuổi hoa hậu giảng đường, cậu thấy An Văn bị lừa còn tưởng lão đại muốn cứu người, không ngờ lão đại lại trơ mắt nhìn An Văn đi theo Thạch Tĩnh.

Giang Dịch Ôn đứng lên, cười xấu xa nói: "Đi, chúng ta anh hùng cứu mỹ nhân đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi