BUG NGÀNH GIẢI TRÍ

Edit by Link & Beta by Hy

-

Kỳ này mời ba khách quý, một người là cô, một người là Hạ Cẩn, một người khác là cậu trai lưu lượng thấp Đường Đình.

Vừa xuống sân bay, cô vừa lúc gặp được Hạ Cẩn. Anh ta vui vẻ chạy tới, nói: "Em gái An, trùng hợp quá."

Hai người họ đều đội mũ, đeo khẩu trang. May là lịch trình này của Hạ Cẩn được bảo mật, nếu không thì fan hâm mộ đã dồn cô ở sân bay, không ra được.

"Vào trong xe, liên lạc bằng điện thoại." Nói xong, An Văn nhanh chóng lên xe.

Sau khi lên xe, Hạ Cẩn lập tức gọi điện thoại cho cô: "Em gái An, lâu rồi chúng ta không gặp, em lạnh nhạt với anh quá rồi đó."

"Anh hai à, anh không nhớ rõ thân phận của mình hả? Sân bay nhiều người như vậy, nếu em nói chuyện phiếm với anh rồi bị phát hiện ra thì không phải chúng ta đều bị chặn lại sao?" An Văn nói.

"Anh thấy em đang muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút thì có." Hạ Cẩn oán hận nói.

"Sao anh thông minh thế?" An Văn nói.

"Em thật sự làm tổn thương thấu lòng anh. Tối hôm qua, sau khi biết sẽ gặp được em, anh kích động đến mức cả đêm không ngủ được, em gái An lại còn lạnh nhạt vô tình như thế..."

Hạ Cẩn vẫn đang nói. An Văn thật sự không nghe nổi, cúp điện thoại.

Nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn, sáu giờ ngày hôm sau, cô rời giường, thay quần áo rồi đến chỗ ghi hình.

Trên xe của Hạ Cẩn, người đại diện nhắc nhở anh ta: "Cậu nhất định phải cách xa An Văn một chút, biết không?"

Hạ Cẩn cảm thấy buồn cười, hỏi: "Anh cảm thấy An Văn sẽ cọ nhiệt độ của tôi thật à?"

Người đại diện cười lạnh: "Cậu vừa gặp cô ấy là trở nên ngu ngốc vô cùng, tôi sợ cậu dọa fan hâm mộ."

Anh ta đương nhiên không thể phản bác được, đành nói qua loa: "Việc này... Đến lúc đó tôi sẽ suy xét."

Kết quả, vừa tới chỗ ghi hình, nhìn thấy quần áo của mình và An Văn đều là màu lam, anh ta lập tức vô cùng vui vẻ, chạy tới trước mặt An Văn, nói: "Em gái An, tốt quá rồi, chúng ta chung một đội!"

Thấy bộ dạng này của anh ta, mọi người giật mình trong lòng. Đây là Hạ Cẩn à? Là mỹ nam nổi danh lạnh nhạt kia à?

An Văn cũng cảm thấy không ổn, khẽ nói với anh ta: "Anh hai à, anh còn cần hình tượng nam thần của mình nữa không đấy?"

Vừa nghe An Văn nói xong, Hạ Cẩn trở về vẻ đứng đắn trong một giây. Lúc cười, anh ta giống như một chàng trai ấm áp, lúc không cười lại anh tuấn, lạnh lùng, cách xa người ngàn dặm, tương phản quá lớn.

"Em gái An, anh và em đều giống nhau. Một ngày nào đó, em sẽ lộ ra đuôi cáo." Hạ Cẩn thấp giọng, nói.

"Em và anh không giống nhau." An Văn nói.

Lúc này, Đường Đình cũng tới, là một cậu trai lưu lượng thấp mới lên. Cậu ấy lễ phép chào hỏi Hạ Cẩn.

"Chào tiền bối Hạ."

"Chào cậu." Hai người bắt tay hữu nghị.

Hạ Cẩn cũng tham gia vào, bắt tay hữu nghị với Đường Đình. Nhóm khách quý thường xuyên tới sớm nhất, nhìn thấy mỗi người xuất hiện đều tỏ vẻ mừng rỡ và hoan nghênh. Rất nhanh, Hạ Cẩn phát hiện quần áo của tất cả mọi người đều cùng một màu.

Khách quý đều đã tới, bắt đầu ghi hình, tổ đạo diễn phát cho bọn họ giấy nhiệm vụ.

Vì tuyên truyền cho "Định Càn Khôn" nên chủ đề được quy định thành tộc Vân và tộc Hiên Viên, thẻ nhiệm vụ của bọn họ cho biết thân phận và nhiệm vụ của họ.

Trên thẻ nhiệm vụ của An Văn viết tộc Vân. Cô phải tìm hai thành viên tộc Vân khác, xé bảng tên phía sau của tộc Hiên Viên, khiến bọn họ bị loại bỏ, đồng thời bản thân sống đến cuối cùng. Cách tìm được thành viên tộc Vân là nắm tay, đong đưa ba lần.

Hôm nay là trận đấu lộn xộn, người cuối cùng sống đến kết thúc thì tộc của người đó sẽ chiến thắng. Chỗ ghi hình được chọn cho bọn họ là thư viện của đại học B.

Khách quý mới tới không hề có đoạn mở đầu nào, vừa gặp mặt đã xé. Đây là lần đầu tiên.

Hà Giải làm đội trưởng, nắm chắc tay mọi người. An Văn thừa dịp nắm tay bọn họ, cô đều chỉ nắm tay mỗi người hai lần, khi nắm đến khách quý thường xuyên Hà Giải thì cậu ta hơi đong đưa một chút. An Văn ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt cậu ta hơi chớp chớp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi