BỤI GAI HOA VIÊN (VƯỜN GAI)

Tôi chẳng còn sức để mở mắt, cánh tay đã tự động quấn lấy thân thể của người kia, vuốt ve tôi đi, thỏa mãn tôi đi!

"Không, không..." Tay phải của tôi túm chặt tay trái, yếu ớt chống lại sự hấp dẫn: "Felix, anh ra ngoài đi, đừng khiến em hận anh..."

Người nọ trầm mặc, sau đó nói: "Tô Tô, là tôi, tôi là Nhiếp Duy Dương."

Giọng nói này không phải là giọng của Felix, giọng nói của Felix luôn rất nhiệt tình, như ánh mặt trời nơi hoang dã, mà giọng nói này lại rất êm tai, rất có từ tính, mê hoặc lòng người, quả thực rất giống giọng của Nhiếp Duy Dương. Tôi cố gắng mở to đôi mắt mông lung, đã bị sương mù giăng kín, nhìn người trước mắt, mái tóc... màu đen hay màu đay? Đôi mắt... không thể nhìn rõ!

Tôi thất bại nức nở nghẹn ngào: "Tôi không nhìn rõ... Anh thật sự là Nhiếp Duy Dương sao?"

Người nọ thở dài, vừa giống thương tiếc lại vừa giống như bất đắc dĩ, anh ta ôm tôi, áp mặt tới gần tôi, nói: "Em nhìn kỹ xem, tôi là ai?"

Tôi không tự chủ được mà cọ cọ gò má vào lòng bàn tay của anh ta, mười ngón tay của anh ta có vết chai mỏng, cọ vào da thịt tôi vô cùng thoải mái, là do luyện đàn sao? Tôi cố gắng mở to mắt, người trước mặt có làn da màu bánh mật khỏe mạnh, con ngươi đen thâm thúy, thật sự là Nhiếp Duy Dương?

Anh ta vòng tay ôm lấy tôi, tôi nói: "Chờ một chút... Nhiếp Duy Dương đang ở nước ngoài mà... Felix, anh không được thừa dịp em đang không nhìn rõ để gạt em, em sẽ hận chết anh..."

"Bé ngốc." Giọng nói của anh mang theo sự thương tiếc dịu dàng: "Lúc tôi gọi điện thoại cho em là đã đáp máy bay xuống rồi. Em không nhận ra giọng nói của tôi sao?"

Thật sự là Nhiếp Duy Dương?

Anh ta bế tôi ra khỏi nước lạnh, nhẹ nhàng dỗ tôi: "Ngoan, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa."

Tôi nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu, đẩy tay anh ta ra: "Không... Bây giờ tôi đang mơ mơ màng màng, lại không nhìn thấy rõ, ai biết được anh có phải là Nhiếp Duy Dương hay là... ảo giác do tôi nghe nhầm... Không cần... Anh cứ để tôi ngâm nước lạnh... Ngày mai sẽ đỡ hơn thôi..."

Động tác của anh ta dừng lại, trầm mặc, sau đó nói: "Nhiếp Duy Dương có thể, mà người khác thì không được sao?" Trong giọng nói lại mơ hồ có chút chờ mong.

Tôi choáng váng gật đầu: "Ừ."

Anh ta lại hỏi: "Vì sao?"

Sao lại vì sao? Đầu óc tôi đang hỗn loạn, làm sao mà suy nghĩ được nhiều như thế, tôi lắc đầu: "Không biết..."

Tôi lại nghe thấy anh ta quay đầu, nói với người nào đó: "Cậu nghe hết rồi?"

Sau đó tôi nghe thấy Felix rầu rĩ hừ một tiếng, lại nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, có tiếng bước chân dồn dập xa dần, rời khỏi phòng.

"A, Tô Tô của anh." Người nọ thở dài ôm chầm lấy tôi, giọng nói như đang rất vui. Sau đó tôi cảm thấy anh ta tới gần, hơi thở nóng rực phả lên má tôi, rồi lại dùng môi cắn nhẹ lên vành tai tôi.

"A..." Dục vọng bùng nổ, toàn thân tôi run rẩy, bật ra tiếng rên rỉ, gắt gao nắm chặt vạt áo trước ngực, là anh ấy, đúng là anh ấy! Một ngày trước khi anh đi, chúng tôi ở bên nhau, anh cũng cắn nhẹ vào vành tai tôi như thế này, nó đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.

Anh nỉ non bên tai tôi: "Mèo hoang nhỏ, như vậy đã xác định được chưa?"

Được cứu rồi! Tôi gắt gao ôm chặt lấy anh, khẽ nức nở, ngẩng đầu hôn loạn xạ lên cằm anh. Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại tôi, vừa cởi hết mớ quần áo ướt sũng trên người tôi, vừa lấy khăn tắm bọc lấy tôi, bế tôi đi đến phòng ngủ.

Đặt tôi xuống giường, anh cúi xuống đè trên người tôi, một cánh tay săn chắc đỡ lấy thân thể của mình, một tay cầm khăn bông lau tóc cho tôi. Hai tay tôi ôm ghì lấy cổ anh, không chịu rời khỏi thân thể anh, đôi chân thon dài giơ trái giơ phải, muốn trèo lên người anh, miệng cũng hôn loạn xạ từ cằm xuống cổ anh.

Anh trầm thấp rên lên một tiếng, lại cười khẽ: "Chờ một chút, đừng nóng vội, bé con, để anh lau khô tóc cho em trước đã... A! Đáng chết!"

Tôi cọ tới cọ lui, giật áo sơmi của anh ra, mút lấy điểm nhỏ trước ngực anh.

Anh ném khăn mặt, nhanh chóng cởi bỏ quần áo đã bị tôi lôi kéo đến nhăn nhúm, hung hăng ôm lấy tôi, cắn nhẹ lên má tôi, cười: "Mèo hoang nhỏ, em nhiệt tình như vậy thật khiến người ta ăn không tiêu mà!"

"Ô..." Tôi đâu còn quan tâm anh đang nói gì, dục vọng trong cơ thể chỉ muốn mau chóng được phát tiết, phái nam nóng rực căng cứng cọ xát nơi bắp đùi của tôi, tôi ưỡn thẳng lưng nghênh đón anh, hơi vặn vẹo tìm kiếm góc độ để kết hợp cùng anh.

"Đừng động." Anh ôm lấy eo tôi, đỉnh phái nam chạm vào cửa huyệt ướt át như muốn hòa tan, sau đó tiến vào, lấp đầy trong cơ thể tôi.

"A ——" Từ trống rỗng cực hạn cho đến thỏa mãn cực hạn, vui sướng đến run rẩy toàn thân, tôi ưỡn cong người, ngón tay khẽ dùng sức bấm vào bả vai anh, trong miệng vô thức gọi: "Nhiếp Duy Dương, Nhiếp Duy Dương..."

Anh chống khuỷu tay ở hai bên đầu tôi, bàn tay to xoa lên tóc tôi, từng nụ hôn nhỏ vụn không ngừng chạm vào trán và gò má tôi, hơi thở nam tính tràn ngập trong mũi tôi, từng tiếng thở dốc của anh vang lên bên tai theo mỗi động tác ra vào.

Hai tay tôi vòng lên lưng anh, trong cơn khoái cảm, tôi dùng sức vuốt ve anh, đôi chân thon dài đong đưa theo từng động tác ra vào mạnh mẽ, bắp đùi non mềm cọ xát cùng cơ thể săn chắc dẫn đến khoái cảm cực hạn, cảm giác này khiến tôi không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Khoái cảm chồng chất, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, tia sáng cách đó không xa, đã sắp tới rồi! Tôi khó nhịn vặn vẹo thân thể: "Duy... Duy Dương... Nhanh lên...!"

Dường như cách gọi này khiến anh vui vẻ, cúi đầu hung hăng hôn lên môi tôi, tốc độ ra vào cũng trở nên nhanh hơn.

"Ưm...!" Âm thanh của tôi bị anh nuốt vào trong miệng, tôi đột nhiên mở to mắt, ánh sáng lóe lên, khoái cảm ập đến, sung sướng mà run rẩy, tay chân cũng vì thế mà cảm thấy nhẹ nhàng thỏa mãn. Quá tuyệt vời!

Tôi không nhịn được mà nhẹ nhàng nức nở, thỏa mãn ôm chặt lấy anh.

SHARE.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi