BỤI GAI HOA VIÊN (VƯỜN GAI)

Khi Bình Bình gửi tin nhắn qua điện thoại cho tôi, tôi vô cùng hoảng sợ.

Bản năng muốn nói tin này cho những người khác, nghĩ nghĩ, lại đổi chủ ý.

Bọn họ sẽ xử lý như thế nào đây? Bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho tôi một mình đi giao dịch với Bình Bình. Mà Bình Bình nói chỉ có tôi đi cô ta mới đưa ảnh chụp và phim ra, nếu không cô ta thà rằng sẽ để ảnh chụp công khai.

Nếu như nói cho bọn họ có lẽ Nhiếp Văn Hàm sẽ trả giá cao hơn để mua thứ đó về, mà Nhiếp Duy Dương, cái tên tính khí ngang ngược này khẳng định sẽ không ngại dùng thủ đoạn khi ở Brussles, chắc chắn lần này sẽ mạnh mẽ lấy mấy thứ đó từ chỗ Bình Bình.

Đây là hai phương pháp có kết quả tốt nhất, cho dù bọn họ thành công ngăn cản Bình Bình, lấy lại đồ nhưng tôi vẫn không thể yên tâm.

Bởi vì cho dù như vậy cũng không khẳng định Bình Bình sẽ giao tất cả ảnh dự phòng ra thật.

Nếu Bình Bình đã là kẻ phạm tội nhiều lần, hiển nhiên cô ta đã có rất nhiều đề phòng. Chuyện lần trước đã chứng minh. Nhiếp Duy Dương cho rằng đã lấy được hết nhưng trong tay Bình Bình vẫn có cái dự phòng.

Tôi không muốn từ nay về sau phải luôn luôn lo lắng ảnh hưởng đến sự nghiệp của Nhiếp Duy Dương.

Vì vậy tôi quyết định tự mình đi, nói không chừng có lẽ tôi sẽ có cơ hội lấy được hết.

Nửa giờ ngồi taxi đi qua nội thành đến giao lộ phía tây, từ giao lộ lại đi mười phút, hai bên đường đã không nhìn thấy cửa hàng nhà dân, chỉ có một tòa nhà u ám lẳng lặng nằm giữa bình minh. Trên con đường màu xám kéo đến chân trời, trên đường không có người đi đường dù chỉ một.

Tôi xuống xe dưới ánh mắt kỳ lạ của bác tài, đi đến trước tòa nhà.

Nghe nói nơi này là của một người mới lập nghiệp muốn xây khuôn viên, xây đến một nửa, không biết vì nguyên nhân gì mà gặp trở ngại. Dưới ánh sáng nhạt của bình minh chỉ thấy một tòa nhà không có cánh cửa. Cửa lớn màu đen như quái thú.

Tôi gửi tin nhắn: Tôi đã đến.

Điện thoại lập tức vang lên. Tôi bắt máy, nghe được giọng của Bình Bình: "Tôi nhìn thấy cô rồi. Căn phòng bên tay phải cô, trên tầng hai."

Tòa nhà chưa xây xong yên tĩnh khác thường, tràn đầy bụi bẩn, trên mặt đất là xi măng thô ráp, khắp nơi đều là vật liệu xây dựng vất tán loạn. Bậc thang không có lan can, tôi dựa vào bên tường giẫm lên cầu thang hơi nghiêng đi lên tầng hai.

Vừa lên trên tầng hai đã cảm thấy rộng rãi hơn. Bên tường là một dãy cửa sổ lớn sát đất. Ánh sáng bình minh đã trở nên sáng hơn, chiếu vào qua khung cửa sổ. Bình Bình đang đứng cạnh cửa sổ.

"Tô Tô." Cô ta cười, lại còn có thể mỉm cười với tôi như trước đây: "Đã lâu không gặp."

Cô ta đến gần tôi hai bước, tôi thấy rõ cô ta. Trên đầu đội một mũ lưỡi trai màu đen, mặc một một áo ngắn tay màu xanh đuôi áo hơi bẩn và quần jean, khuôn mặt vẫn thanh tú như trước, chỉ là ngậm một điếu thuốc nơi khóe môi.

"Đã lâu không thấy. Tôi không muốn chúng ta gặp lại qua kiểu này." Tôi nói, nhìn mắt cô ta: "Dường như lần trước gặp mặt cô còn đang dẫn tôi ngắm cảnh ở Brussles."

Bình Bình tỏ vẻ giật mình: "A, lúc đó à, tôi đang bề bộn nghĩ nên vì ảnh kia mà lấy của các người bao nhiêu tiền."

Tôi mỉm cười: "Lúc ấy tôi đang suy nghĩ làm thế nào để đáp lại người bạn nhiệt tình sảng khoái này."

"Haiz," cô ta trào phúng: "Muốn dùng dịu dàng để tiến công sao? Đừng như thế, chắc cô đã biết nghề nghiệp của tôi, đừng giả vờ cô còn coi tôi là bạn nữa... Giao dịch xong, chúng ta không còn liên quan gì."

Cô ta nghiêng đầu vươn ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, từ bên kia có thể nhìn thấy đường cái: "Không thể không nói cô rất có can đảm, thật sự không có người theo tới."

Tôi nói: "Tôi không biết là cô có lý do gì để hại tôi, không có gì phải sợ. Huống chi, cô cũng chỉ là một đứa con gái, cùng lắm thì hơn tôi hai tuổi."

Bình Bình ngửa đầu: "Tiếp đó không phải cô muốn nói, "Tôi biết rõ là cô bất đắc dĩ"...A?"

Tôi chăm chú nhìn mắt cô ta, mỉm cười: "Cô đúng thế sao?"

Bình Bình thu lại nụ cười: "Người giống như cô mười ngón tay không dính tí nước sẽ không hiểu được. Chúng ta đừng có lãng phí thời gian nữa, đưa vali cho tôi."

Tôi không nhúc nhích: "Bình Bình, cô cũng đã biết, ảnh chụp này không có lực uy hiếp đối với chúng tôi như cô nghĩ? Căn bản tôi và Nhiếp Duy Dương không có quan hệ máu mủ, chẳng qua mẹ tôi gả cho cha anh ấy mà thôi."

Bình Bình thoáng ngây ngốc, không tin tưởng: "Lời nói dối thấp kém. Nếu như vậy, vì sao Nhiếp Duy Dương còn tìm người đến chỗ tôi cướp đồ? Tại sao cô phải đến đây giao dịch với tôi?" Lúc nói lời này, trên mặt cô ta hiện lên sự căm hận.

Xem ra những người Nhiếp Duy Dương tìm kia tuyệt đối không hề dịu dàng với cô ta.

Tôi thẳng thắn: "Tôi lo ảnh này gây ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp của Nhiếp Duy Dương. Tôi không muốn liều lĩnh ở đây mà để lại nguy hiểm. Lại nói ảnh này nhìn không đẹp chút nào, có đúng không? Cho dù ai cũng chẳng muốn để cho mấy hình ảnh như vậy lưu lạc ở bên ngoài. Hơn nữa," Tôi nhìn mắt cô ta: "Nếu tôi không đến, tôi lo lắng chú Nhiếp hoặc Nhiếp Duy Dương tới tìm cô, cũng có thể sẽ làm thương tổn đến cô."

Bình Bình cười nhạo: "Cô giả mù sa mưa hay là ngu xuẩn vậy? Đến lúc này còn lo lắng xúc phạm tới tôi, thật đúng là không biết thế gian hiểm ác thế nào."

Tôi thản nhiên nhìn cô ta: "Cuộc sống tôi trải qua thật yên bình, đúng là không quen coi bạn là địch. Có lẽ ngu xuẩn, nhưng cũng không phải là giả vờ. Trong lòng tôi thật sự nghĩ như vậy nên mới nói thế, ít nhiều cô cũng hiểu tính cách của tôi, đúng không? Tôi chỉ cho rằng chuyện này không cần dữ dội như vậy mà vẫn có thể giải quyết."

Cô ta im lặng, sau đó dường như nhớ tới cái gì thoáng mỉm cười: "Chính xác, cô đã cho tôi thấy đứa lòng dạ ngu ngốc nhất."

Tôi nhìn cô ta mỉm cười, than nhẹ: "Bình Bình, tôi biết rõ nếu có lựa chọn thì cô sẽ không làm như vậy. Áo tôi tặng cô, cô mặc vừa chứ?"

Đột nhiên cô ta ném thuốc lá xuống đất, giẫm một giẫm, giọng điệu nguội lạnh: "Câm miệng."

Tôi không để ý tới cô ta, đi lên phía trước một bước, đặt vali xách tay lên trên một khối bê tông: "Bình Bình, đây là số tiền cô muốn." Tôi nhìn cô ta: "Nhưng tôi không muốn đưa nó cho cô."

Cô ta hơi kinh ngạc nhìn tôi. Tôi lấy từ trong túi tiền ra một cái thẻ, đặt ở bên cạnh: "Đây là tiền riêng mà tôi cất giữ, mật mã ghi ở bên cạnh rồi, cũng không chênh lệch với số tiền trong va li. Nhưng số tiền này không phải là cô tống tiền có được mà là bạn cô đưa cho cô."

Khuôn mặt Bình Bình hơi chấn động, mắt nhìn tôi.

Tôi chăm chú nhìn cô ta: "Tôi không có năng lực quản trước kia cô như thế nào, từ nay về sau ra sao, tôi chỉ hi vọng lúc này, giữa chúng ta không phải như vậy. Lúc này cô không cần phải bắt mình làm chuyện như vậy. Nếu như cô muốn lấy cái va li này, nhất định cô phải đưa ảnh chụp và phim cho tôi trước, bởi vì đây là giao dịch. Nếu như cô cầm tấm thẻ nảy, cô có thể đưa ảnh và phim cho tôi, cũng có thể không đưa bởi vì đây không phải là tống tiền cũng không phải là giao dịch mà là tôi tặng. Còn nếu cô vẫn đưa ảnh và phim cho tôi, tôi sẽ cảm ơn cô."

Lạt mềm buộc chặt. Tôi đánh cuộc một ván, đánh cuộc tôi dùng tình cảm làm cảm động cô ta có thể lấy được ảnh và phim.

Tôi lui ra phía sau một bước: "Tự cô chọn đi." Trong lòng bàn tay nắm chặt lại, hơi ướt mồ hôi.

Tôi là người có lòng hướng thiện, nếu như có thể lựa chọn, mọi người sẽ không chọn làm bẩn tạy.

Tôi cá là người không phải là cỏ cây, sau khi cô ta lựa chọn vẫn sẽ đưa ảnh chụp và phim đưa cho tôi, toàn bộ.

Nếu tôi cược sai? Tôi sẽ để tay vào trong túi, cầm cái lọ "Trợ tim hiệu quả nhanh" kia, dùng sức mạnh. Tôi cũng muốn lấy về.

SHARE.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi