BƯNG CÀNH VÀNG - LỤC TRÚC THANH THANH

18

 

Ánh mắt hắn bừng sáng.

 

"Con người tốt xấu không thể phân biệt qua giới tính, là ta nhỏ nhen rồi." Ta cười, rót thêm trà cho hắn.

 

Hắn lại tỏ ra ủy khuất: “Vậy sao nàng không để ý đến ta?"

 

Ta bật cười, không thể chịu nổi sự trẻ con của hắn.

 

"Ta đâu có không để ý đến vương gia, vương gia muốn nói gì với ta?"

 

Hiện giờ, Tấn vương đã thất thế, ngôi vị hoàng đế đời này rất có thể sẽ thuộc về Ninh vương, một chỗ dựa lớn như vậy, dù ta không dựa vào cũng không thể đắc tội.

 

Huống hồ, ta lại muốn dựa vào.

 

"Nàng ở bên ta, có cảm thấy khó chịu không?" Hắn hỏi ta.

 

Ta vẫn lắc đầu, hắn hiểu lầm ta quá sâu rồi.

 

"Ta thực sự không ghét nam nhân." Ta giải thích: “Ngài đã hiểu lầm."

 

Hắn thở dài: “Vậy nàng có thích nam nhân không?"

 

Ta bị sặc nước trà, ho khan không ngừng.

 

Hắn đứng dậy, bước đến vỗ nhẹ sau lưng ta, rồi cười khổ: "Dù không thích cũng không cần kích động đến vậy."

 

"Không, ta không phải..."

 

"Thôi được rồi." Ninh vương lại thở dài: “Ta có việc, phải đi trước. Nếu có chuyện gì, cứ bảo với Dư công công."



 

Ta nhìn bóng lưng hắn, định nói gì đó rồi lại cảm thấy không cần thiết.

 

Chiều hôm đó, kinh thành đón một trận tuyết lớn, phụ thân sai người về báo tối không về dùng bữa, ta rảnh rỗi, liền vào bếp tìm một chiếc nồi đồng, rửa ít rau, ngồi một mình trong sảnh vừa ăn vừa trầm ngâm.

 

Cảm thấy ăn một mình thật tẻ nhạt, ta đội ô ra ngoài mua một vò rượu.

 

Khi trở về, ta thấy có một nữ tử đứng trước cửa, nhìn kỹ thì ta sững người tại chỗ.

 

"Đậu Yến." Người ấy ho khan một tiếng, quay mặt đi, tai đỏ bừng: “Có cơm không? Ta đói rồi."

 

Ta không nhịn được, cười lớn.

 

"Du Song Song? Chiếc váy này của ngài đẹp thật." Ta chân thành khen ngợi.

 

Hắn lườm ta một cái.

 

Sau ba chén rượu, ta cười càng lớn hơn, không ngừng nhìn hắn: “Sao ngài lại mặc nữ trang nữa?"

 

"Ta mặc thế này, nàng có thấy dễ chịu hơn không?" Hắn kéo cổ áo: “Từ giờ ngươi cứ coi ta là Du Song Song, đừng nghĩ đến ta là Ninh vương."

 

Ta cầm chén rượu, ngơ ngác nhìn hắn.

 

"Vương gia, ngài không cần phải làm vậy. Chúng ta là bằng hữu, ta cũng sẵn lòng làm bạn với ngài. Ta không hề tức giận vì ngài giả nữ trang lừa ta."

 

Thực ra, nghĩ lại đêm đó khi ta mặc áo trong quạt mát cho hắn, ta vẫn còn tức giận.

 

Nếu hắn là dân thường, ta nhất định đã mắng hắn một trận, nhưng vì hắn là Ninh vương, ta đành nhịn mà bỏ qua.

 

Không thể đắc tội.

 



"Nhưng ta không muốn làm bạn với nàng." Hắn trầm giọng nói.

 

Ta khó hiểu nhìn hắn.

 

Hắn uống cạn một chén rượu, rồi lại im lặng.

 

"Vương gia, ta vừa nhớ ra một chuyện." Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng có một vị muội muội đã mất tích, ngài có biết không?"

 

Ninh vương gật đầu.

 

"Ta biết nàng ở đâu, ngài hãy nhanh chóng sai người đi tìm."

 

Ninh vương kinh ngạc nhìn ta.

 

Nửa tháng sau, Ninh vương tìm được Công chúa Gia An, Hoàng thượng vui mừng đến rơi lệ, càng thêm trọng dụng Ninh vương.

 

Sau sự kiện đó, phụ thân ta được thăng chức, trở thành Tri phủ Tế Đông, tiếp tục chịu trách nhiệm sửa đê Sông Thanh Lam.

 

Ninh vương cũng tiết lộ cho phụ thân ta vị trí của một trăm vạn lượng khố ngân, nói xong hắn còn liếc nhìn ta: “Thực ra Đậu Yến cũng biết, nên không cần ta phải nói."

 

Khố ngân nằm dưới đáy sông, đó là nơi tốt nhất để cất giấu.

 

Phụ thân nhìn Ninh vương, rồi lại nhìn ta, không nói lời nào.

 

Đêm đó, phụ thân hỏi ta: "Ta thấy Ninh vương đối với con... con nghĩ sao?"

 

Ta đang làm kim chỉ, động tác khựng lại: “Phụ thân nay đã thăng quan, con càng phải theo bên cạnh để giúp đỡ người, làm cánh tay trái của người."

 

"Trên đời này, ngoài phụ thân ra, những điều tốt đẹp của người khác đều không liên quan gì đến con."

 

Phụ thân thở dài, không nói thêm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi