BƯỚC TỚI BÊN EM


Tóm lại, mấy chuyện này nói lên một điều, đừng bao giờ đánh giá thấp sự trả thù của mấy bà thím trung niên, đôi khi rất có lực sát thương.
Mặc dù cô không sợ bà ta, nhưng nếu cô không kể cho Từ Vi Vũ nghe, anh không sắp xếp người đi theo cô, thì bây giờ tình huống sẽ hoàn toàn đảo ngược, cô sẽ trở thành cải bắp mặc người ức hiếp.
Cho nên, Từ tổng thật là uy vũ!
Quay lại chuyện chính, mười hai tên côn đồ cắc ké này cũng có thủ lĩnh, trên giang hồ gọi là đại ca Huy.
Đại ca Huy cũng không có năng lực gì đặc biệt, nhưng côn đồ bắt nạt yếu vẫn luôn học một hiểu mười.

Vốn dĩ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dẫn theo một nhóm người tới, hắn đã hơi sợ rồi, hơn nữa người ta vô cùng khí thế không giận tự uy, hắn càng khiếp hơn, nhưng vì sĩ diện, thêm vào đó đại ca đã đồng ý trả cho hắn hai vạn tệ đó!
Bây giờ mà bỏ chạy thì rất nhục nhã, sau này làm sao xông pha trên giang hồ được nữa! Cho nên hắn cố cứng rắn chống đỡ, giữ vững thái độ đối đầu!
Nhưng bây giờ, lãnh đạo của bệnh viện đã đến, bên cạnh dẫn theo hơn hai mươi vệ sĩ cường tráng …

Hơn nữa còn có nhóm người của cô gái xinh đẹp kia, rõ ràng địch mạnh ta yếu, người ta còn ầm ĩ đòi báo cảnh sát! Chuyện này.


Côn đồ nha, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là còng tay và dùi cui của mấy chú cảnh sát! Vì thế, đại ca Huy nuốt nước miếng xuống, khịt mũi, vung tay lên:
“ Đi! ”
Ra lệnh huynh đệ rút lui, vốn dĩ hắn còn muốn giữ lại chút hình tượng, tiếc rằng đám thuộc hạ đàn em so với hắn còn nhát hơn, vừa nghe thấy đại ca nói rút lui, những tên này vui mừng nhanh chóng vọt đi, cũng không đợi thang máy mà chạy thẳng xuống cầu thang bộ.
Lâm Hi: …
Ông chú giám đốc đợi nhóm côn đồ kia đi rồi, liền nói với cô:
“ Nơi này là bệnh viện, cháu dẫn theo nhiều người như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“ Cháu đừng sợ đám côn đồ đó sẽ quay lại kiếm chuyện.

An ninh bệnh viện rất tốt, tôi sẽ bố trí thêm người tuần tra ở đây, sẽ không có gì nguy hiểm đâu? ”
Lâm Hi đã diễn trò thì phải diễn cho hết, nếu đã sắm vai đóa sen trắng, vậy phải làm đến cùng, vẻ mặt cảm kích nói:
“ Chú à, thật sự cảm ơn chú, chú yên tâm, sau này chắc chắn cháu sẽ không dẫn theo nhiều người như vậy lên đây ạ, sẽ để họ đợi trong xe, tuyệt đối không gây chuyện! ”
Ông chú giám đốc: …
Vì vậy, đợi đến khi hai vợ chồng Lâm Nghênh Khải chạy tới bệnh viện, Lâm Hi đã ở trong phòng bệnh nói chuyện phiếm với ông nội, còn mang bánh đậu xanh không đường vào cho ông cụ ăn, hai ông cháu hết sức hài hòa.

Mặc dù Lâm Nghênh Khải và Lý Mẫn bị số người nhiều gấp đôi hôm qua đứng bên ngoài làm cho hoảng sợ, nhưng khi vào phòng cả hai không nói gì, chỉ chào hỏi hai ông cháu, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, rất ấm áp hòa hợp.
Rõ ràng, ông cụ không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài, chủ yếu do đây là phòng bệnh dành cho cán bộ, trong phòng còn có một phòng khách, bên trong đầy đủ mọi thứ, lại có nhân viên y tế chăm sóc, còn có cả cách âm, bên ngoài cũng không thật sự ầm ĩ, nên ông cụ không hay biết cũng là chuyện bình thường.
Sau khi xác định ông cụ và cháu gái không có việc gì, Lâm Nghênh Khải đi ra ngoài gọi điện cho anh trai.

Kể lại những chuyện vừa xảy ra, anh trai hiện đang bàn công việc ở bên ngoài, trước mắt không đến được.
“ Con nhóc chết tiệt kia, rốt cuộc nó kiếm ở đâu ra lắm người vậy! ”
Lâm Nghênh Hoa không chú ý chuyện gì khác, chỉ để ý số người đi theo con gái mình mà em trai vừa nói.
Thật ra Lâm Nghênh Khải cũng rất tò mò, cho dù là vệ sĩ, nhưng khí thế như vậy không phải muốn là có thể tùy tiện tìm được, qua một đêm mà có hơn mười người, đối với người không có quan hệ gì đặc biệt ở Phúc Kiến như cháu gái mà nói, thật không đơn giản.
Mãi đến giữa trưa, khi cô rời đi, Lâm Nghênh Trân cũng không ló đầu ra, có lẽ do cảm thấy quá mất mặt.

Lý Mẫn và Lâm Nghênh Khải tiễn cô ra ngoài, Lâm Hi liền nói chút chuyện trước đó cho họ nghe:
“ Những người đó vừa nhìn thấy đã biết không phải người tốt, cô nhỏ cũng quá bất cẩn rồi, cho dù tức giận cháu, cũng không nên kêu người như vậy vào bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? ”
Lâm Nghênh Khải cũng biết em gái mình nhiều khi não đột xuất thẳng tuột, Lý Mẫn ở bên cạnh nói:

“ Hi Hi, cô út của con từ nhỏ đã mạnh mẽ như vậy, thật ra cô ấy cũng không có ý xấu đâu, có lẽ chỉ muốn dọa con thôi, con đừng suy nghĩ nhiều.

Ngày kia, ông nội đã phải làm phẫu thuật, chuyện này không thể có chút sơ suất, chú thím đều biết con là đứa bé ngoan, chuyện hôm nay con làm tốt lắm, biết để đến toàn cục ”.
Lâm Hi mỉm cười:
“ Chú thím út, tuy con dẫn theo những người này, nhưng thật sự không có ý gì khác, chỉ vì bạn trai con biết tình huống bên này lo lắng con trở về chịu thiệt thòi, nên mới cho nhiều người đi cùng.

Chỉ cần người khác không phiền toái gì đến con, con cũng sẽ không tự nhiên đi gây chuyện, nếu con thật sự muốn trả thù, Hàng Yến và thằng nhãi con kia không thể nào sống yên ổn lâu vậy đâu ạ."
Sao không nghe ra được mấy lời của thím út vừa vỗ về vừa mang ý dò xét chứ, sở dĩ lần này cô trở về, cũng không có ý định hàn gắn mối quan hệ tình cảm với những người trong nhà, cô chỉ vì ông nội người đã yêu thương cô từ nhỏ nên mới trở về thăm ông, còn những chuyện khác, cô không muốn nghĩ tới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi