BƯỚC TỚI BÊN EM


Từ Vi Vũ bên trái chống gậy, bên phải có cô đỡ, chậm rãi đi vào nhà, thỉnh thoảng hít thở sâu nhưng lại nhẹ nhàng nói không có việc gì:
“ Tốt hơn nhiều rồi? ”
Thím Tào thấy điệu bộ của hai người, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng chạy ra đón.
“ Thím Tào, thím tìm dùm con thuốc mỡ đã mua lần trước, ở trong tủ thuốc đó.


Đợi thím Tào quay đi tìm thuốc, Lâm Hi khẽ hỏi Từ Vi Vũ.
“ Chân như vậy có thể lên lầu được sao? ”
Thật sự không được, có lẽ đành phải ngồi tạm ở sofa phòng khách.

Chân Từ Vi Vũ cũng có hơi đau, nhưng chủ yếu do anh giả vờ, thật sự chỉ đau một chút mà thôi.

Lúc đó thấy cô tức giận, không biết làm thế nào nên đã nghĩ ra khổ nhục kể.
“ Lên lầu đi ” Anh dịu dàng trả lời.
“ Đừng cậy mạnh ” Cô vẫn hơi lo lắng.
Anh nghiêng đầu, chạm trán vào trán cô:
“ Ngoan, anh có chừng mực ”

Hai người dìu đỡ nhau lên lầu, thím Tào cầm hòm thuốc từ trong phòng đi ra, thấy lão Trịnh đang ngồi rất nhàn nhã trong phòng khách, còn mở tivi, ăn quýt, bà có chút không vui:
“ Sao ông không phụ đỡ Từ tiên sinh, Lâm Hi tiểu thư dù sao cũng chỉ là cô gái sức yếu, làm sao đỡ được.


Lão Trinh cười hắc hắc: “ Bà thì biết gì.


Nói xong liền nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra ở tiệm, còn chỉ vẽ:
“ Người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình, tôi xem náo nhiệt làm gì, bà nhanh đưa hòm thuốc lên đi, cũng đừng ở lâu, bớt cản trở người ta."
Thím Tào nghe xong có chút dở khóc dở cười:
“ Từ tiên sinh lớn vậy mà cũng chơi trò trẻ con thế sao.


Nói xong lắc đầu, không còn gấp gáp như vừa rồi, từ từ đi lên lầu đưa hòm thuốc.

Lâm Hi đã giúp Từ Vi Vũ tháo chân giả ra, đang dùng khăn lông chườm nước ấm lên chân trái anh.

Thấy thím Tào cầm hòm thuốc đi vào, cô đứng dậy nhận lấy, rồi nhờ thím Tào rót một ly nước ấm mang lên.
Từ Vi Vũ ngồi dựa trên giường, đang cởi nút áo khoác, cô mở hòm thuốc, lấy tuýp thuốc mỡ hôm trước còn lại ra, thấy anh vẫn mặc đồ đi làm, đoán chừng không thể nằm thoải mái được, cô nghĩ nghĩ rồi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ ra đưa cho anh và nói:
“ Hôm nay không được phép ra khỏi nhà, anh thay đồ ngủ luôn đi ”
“ Anh còn chưa có tắm ”
Từ Vi Vũ cầm lấy quần áo, nhưng cũng không thay ra.

Cô tức giận, khá hung dữ:
“ Buổi tối tắm sau, bây giờ thay quần áo trước đã, em sẽ thoa thuốc cho anh! ”
Lúc này, cô lại nghĩ tới vừa anh nói cái gì mà, ‘ Đối với em, không thể nói lý lẽ, nghĩ tới lại thấy chua xót trong lòng.

Anh im lặng nhìn cô, trầm mặc không nói gì, bắt đầu tháo cà vạt.

Anh như vậy, có chút đáng thương, Lâm Hi cảm thấy thật phiền não, khi anh chuẩn bị cởi nút áo sơ mi, cô xoay người đi vào phòng tắm:

“ Em đi chuẩn bị nước cho anh."
Đúng là ông chủ lớn mà.

Sau khi tháo chân giả ra, anh đi bộ cần phải có người đỡ, gậy chống vừa nhỏ vừa ngắn không thể nào giữ vững thăng bằng cơ thể được.

Lâm Hi vốn muốn gọi lão Trịnh lên, nhưng thím Tào bưng nước lên nói lão Trịnh đã đem xe đi bảo dưỡng rồi, còn nói bà đang phải nấu canh dưới lầu, không thể rời đi lâu được, nói xong cũng vội vàng đi xuống.Lâm Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình làm.

Người cô gầy sức yếu, lúc anh mang chân giả, cô còn có thể miễn cưỡng đỡ được, bây giờ gần như ba phần tư trọng lượng cơ thể anh đều đặt lên vai cô, hai người hết sức tập trung mới đi được một đoạn ngắn ngủn, cứ lảo đảo như thế, cuối cùng anh một bên vịn vào tường một bên vịn vào vai cô lò cò nhảy đi.
“ Vậy nên mới không cho anh tắm, không chịu nghe lời đâu? ”
Đợi sau khi vào phòng tắm, mở đầy nước vào bồn xong, Lâm Hi mới ở bên cạnh thở phì phò bĩu môi nói.
Lúc này, tâm trạng của anh vô cùng sảng khoái, còn phẩy tay giúp cô quạt gió, thấy cô muốn đi ra, anh vội kéo lại:
“ Mình anh không tự c ởi quần được ”
Lâm Hi mới không bị mắc mưu, bồn tắm lớn hình vuông xây bằng đá cẩm thạch, xung quanh ba mặt dựa vào tường đều có chừa ra một khoảng rộng hơn một thước ( ~ 1 / 3m) đủ để ngồi thoải mái.

Cô chỉ vào bồn tắm giận dữ nói:
“ Ngồi dựa vào tường mà có thể không c ởi quần được sao? Bớt đùa giỡn lưu manh đi! ”
Nói xong liền đóng cửa đi ra khỏi phòng tắm, một lát sau lại vội vàng chạy vào, thấy anh vẫn còn đang ngồi yên, cô nhẹ nhàng thở ra, đem đồ ngủ và cả qu@n lót sạch đặt trên bệ rửa tay, khăn tắm cũng lấy lại đặt trên bồn tắm, đi ra gần đến ngoài nói:
“ Tắm xong thì gọi em, em vào đỡ anh ra ”
Cuối cùng, không yên tâm thả thêm một câu:
“ Mặc quần áo xong mới được gọi em, nếu không sẽ không thèm để ý anh ba ngày! ”
Cô bé con thông minh lo xa luôn cả chuyện nhỏ nhặt, Từ Vi Vũ khá tiếc nuối, nhưng cũng đành phải có chừng mực mà thôi.
Tắm rửa xong, cô đỡ anh về lại giường, giúp anh thoa thuốc.


Sau đó, anh hỏi cô chọn loại giấy dán tường giá bao nhiêu, Lâm Hi liền kể anh nghe quá trình đi tìm giấy dán tường, đến đoạn Cảnh Bình và ông chủ Khâu bạn của anh ta, cô nói:
“ Cái này mới đúng là gian thương nè, nếu như không phải em biết Cảnh Bình, ông ta bán cho em xong, có thể lời ít nhất năm sáu vạn lận đó, có khi được bảy tám vạn luôn! ”
Anh không thèm để ý ông chủ Khâu là ai, anh để ý Cảnh Bình, mặt không chút biến sắc hỏi:
“ Em rất thân với người tên Cảnh Bình kia sao? ”
Cô với Cảnh Bình gặp nhau tổng cộng có mấy lần, sao mà thân được.

Lâm Hi lắc đầu nói không thân, ánh mắt anh khế quét qua khuôn mặt cô, biết hiện tại cô nói thật, cảm thấy rất hài lòng nên cũng không hỏi thêm gì.
“ Đúng rồi, rốt cuộc sáng nay sao anh lại đi bộ nhiều vậy? Không phải nói có hẹn bàn công việc sao? ”
Chân đau đến mức như vậy, không thể đứng thẳng được cứ phải duỗi ra, có thể thấy đã đi bộ không ít.

Chỉ là bàn công việc … mà còn cần đi bộ nhiều vậy sao?
Lâm Hi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện anh đang cố giả vờ làm ra vẻ, vì người đàn ông này vô cùng kiêu ngạo, lòng tự trọng rất lớn, không dễ gì chạm vào phần chân trái bị cắt của anh, đụng vào nó như nghịch vảy rồng, người như vậy, sao có thể dùng phần khiếm khuyết đó để tìm kiếm sự đồng cảm của người khác được? Nghĩ cũng khỏi cần nghĩ, không thể nào có chuyện đó được.
Từ Vi Vũ lấp lửng:
“ Đi đến sân golf xem người ta đánh bóng ”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, đôi mắt cụp xuống, nét mặt thản nhiên, dáng vẻ tựa như không muốn nhớ đến chuyện đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi