BƯỚC TỚI BÊN EM


Hai người đi rồi, Khâu Đống Lương mới liếc mắt hỏi:
“ Tối nay, tôi với cậu có việc gì? Sao tôi không biết ”
Cảnh Bình cười cười:
“ Anh Ba, tối nay kêu thêm lão Tứ, em mời ”
Thấy hắn không muốn nói nhiều, Khâu Đống Lương lầm bầm mấy tiếng, cũng không thèm để ý nữa mà trực tiếp chuyển sang chủ đề buổi tối nên giải trí ở đâu.
Mấy ngày nữa trôi qua, bắt đầu bước vào tháng năm.

Ngày Quốc Tế Lao Động một tháng năm, là ngày lễ quốc gia, mọi người được nghỉ ba ngày.

Việc trang trí trong nhà hàng Lâm Hi ngưng một ngày, cô và Từ Vi Vũ cũng không đi đâu ra ngoài, chỉ làm tổ trong nhà giết thời gian.
Ngay cả thím Tào và lão Trịnh cũng được nghỉ ba ngày.

Thím Tào đi đi thăm cháu gái đang học đại học ở tỉnh khác, con trai và con dâu của bà năm xưa chết oan uổng, chỉ còn lại cô cháu gái và bà, hai người sống nương tựa lẫn nhau.

Cay đắng, nhọc nhằn vất vả nhiều năm, cuối cùng cũng nuôi được cháu gái khôn lớn, cũng vào đại học, không lâu nữa sẽ khổ tận cam lai.

Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, thì ở vào cái tuổi như bà sẽ không phải tự mình ra ngoài kiếm tiền, hẳn là phải ở nhà hưởng phúc con cháu mới phải.
Cuộc sống vốn nhiều khó khăn vất vả, Từ Vi Vũ nhân cơ hội này liền lên lớp Lâm Hi một bài học về sinh tồn xã hội.

Ba ngày này, cô tự mình vào bếp nấu cơm.

Cô cũng không trông cậy gì vào anh, trước khi đi thím Tào đã gói sẵn rất nhiều bánh bao và sủi cảo để đông lạnh trong tủ.

Rau cải cũng không thiếu, mấy ngày không ra khỏi cửa cũng không đói được.
Buổi trưa ăn sủi cảo, buổi tối cô muốn ăn lẩu, Từ Vi Vũ véo mũi cô hỏi:
“ Không phải em muốn giảm cân sao còn ăn cái này? ”
Cô nói giảm cân, thật ra vì so với bình thường cô nặng hơn hai kí, cô không phải tuýp người dễ tăng cân, vốn là hơi gầy, cao một mét sáu mươi lăm, mà chỉ nặng hơn bốn mươi kí, một chút cân nặng tăng thêm này cũng không nhìn thấy được.

Có điều con gái luôn có thói quen duy trì trọng lượng cơ thể, đột nhiên tăng thêm, nên muốn giảm lại.

Cái này gọi là yêu cái đẹp, ai cũng vậy.
Lâm Hi bĩu môi:
“ Hôm qua, em cân thử rồi, đã gầy lại như trước, bây giờ không cần giảm cân nữa ”
Còn nói:
“ Anh ngoan ngoãn đợi ở nhà, em đi mua cá viên về ”
Từ Vi Vũ không muốn cô đi ra ngoài, hai người bên nhau bình lặng qua hết một ngày, thật tốt.
“ Hôm nay mồng một tháng năm, khắp nơi đều là người, đừng đi, trong tủ lạnh có phi lê cá, có gà, có sườn, thịt bò thịt heo, còn có tôm, đồ ăn cũng không ít, thiếu cá viên cũng không sao, ứng biến một chút cũng có thể ăn lẩu.


Lâm Hi ăn lẩu nhất định phải ăn cá viên, cô cảm thấy nếu không có cá viên, bò viên, đậu hủ thì không thể xem như ăn lẩu được.

Nên kiên trì muốn đi ra ngoài:
“ Em đi siêu thị ngay ngoài khu nhà mình, không đi xa đâu ạ, rất nhanh sẽ về mà.

"
Từ Vi Vũ dọa cô:
“ Em không sợ đụng phải người nhà bên cạnh sao? ”
Lâm Hi tròn mắt:
“ Hôm nay, bạn đại học em kết hôn, bọn họ đều đi dự hôn lễ, lúc trưa Đồng Tuyết gửi tin nhắn cho em trên QQ, nói buổi tối còn phải uống rượu mừng ”
Từ Vi Vũ hết cách, đành phải thả cô ra cửa, có điều cô cũng nghĩ tới chuyện đó, nên để đảm bảo an toàn cô vẫn lái xe đi, khiến anh thấy vậy thật dở khóc dở cười, người không biết, còn tưởng hai người sống bên cạnh là ma quỷ gì đây!
Lâm Hi dùng tốc độ nhanh nhất đến bên ngoài khu biệt thự mua cá viên, đậu hủ, thịt vịt, tiện thể mua thêm chai tương vừng.

Lúc lái xe trở về, đi ngang qua nhà bên cạnh, không ngờ lại nhìn thấy ba chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, còn còn kéo một vòng hàng rào cảnh giới, cửa sân mở rộng ra, bốn phía đầy người vây quanh xem náo nhiệt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong nháy mắt, đại não cô lại bùng nổ, nghĩ tới chuyện cái người tên Đinh bí thư kia phạm tội, lại nghĩ đến Tô Thụy, chị họ Tô Duyệt, đây là … rốt cuộc cũng đến lượt căn nhà này rồi?
Trong lòng hơi kích động, có điều Lâm Hi cũng không dám ở lại nơi này nhào vô giúp vui, cô đang lái xe đó, đậu ở đây đã cản trở đường đi rồi, hơn nữa lỡ như đụng phải Trần Tầm và Tô Thụy sẽ xui xẻo chứ sao.

Lái xe về tới, lấy điều khiển từ xa mở cổng lớn.

Khóa kỹ xe xong, cô xách đồ đạc vào nhà.
Vừa đặt đồ xuống ngay trước cửa, thấy anh không có ở dưới nhà, cô liền thay dép lê, lộc cộc chạy lên lầu, trực tiếp đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên anh đang ở bên trong xem tài liệu.
Lâm Hi chạy đến cạnh bàn đọc sách, thở phì phò nói:
“ Nhà bên cạnh có ba xe cảnh sát đến, anh nói,liệu có phải đang điều tra ngôi nhà đó không? ”
Anh kéo cô tới ôm vào lòng, đưa tay giúp cô lau hết mồ hôi trên trán, trêu chọc:
“ Nhìn thấy xe cảnh sát kích động vậy sao? ”
Thấy anh thờ ơ như vậy, hiển nhiên là đã biết.

Cô không quan tâm anh cười nhạo, lôi kéo cánh tay anh hỏi:
“ Rốt cuộc là phải hay không đây? ”
Anh không thả cô ra cửa, chính là vì không muốn để cho cô nhìn thấy cảnh này, sợ cô bị dọa.

Kỳ thực sáng nay, anh đã nhận được tin tức, trong lòng cảm thấy may mắn, may mà cô bé con không mua căn nhà kia, nếu không đoán chừng không tránh khỏi chuyện rắc rối.
“ Nói đi, nói đi ~ ”
Lâm Hi ôm vai anh làm nũng, cảm thấy anh có tin tức nội bộ.

Anh hôn lên mặt cô một cái:
“ Anh nói, nhưng em không được sơ hãi.



Cô nghĩ không phải là không phải là điều tra ngôi nhà đó sao, có quan hệ gì với cô đâu, cô sợ cái gì chứ.

Vì thế rất kiên gan gật đầu:
“ Em khẳng định không sợ đâu, anh nói đi mà ”
Từ Vi Vũ mới không tin sau khi anh nói ra sự thật cô còn có thể bình tĩnh như vậy.
“ Trong căn nhà đó, có chôn người chết.


Lâm Hi kinh hãi trợn tròn hai mắt:
“ Chết, người chết?! ”
Đáp án này cũng quá khủng khiếp mà, hoàn toàn ‘ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với dự đoán trước đó của cô, nhảy vọt về bản chất đó!
Từ Vi Vũ vuốt v e tóc cô như đang vuốt lông con mèo nhỏ:
“ Ngoan, đừng sợ, cách nhà chúng ta rất xa mà!"
Chỉ cách chưa tới năm mươi mét đó…
Hồn vía Lâm Hi vẫn còn đang bay lơ lửng chưa kịp đáp xuống, cũng giống ngày đó khi nghe tin Trần Bình chết oan uổng, cảm thấy đây là chuyện không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, vậy mà hết lần này đến lần khác thật sự để cho cô gặp phải, vận khí của cô năm nay quá xấu mà, toàn đụng phải loại chuyện chết người này!
“ Tin tức chính xác không ạ? ”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi