Tề Nghiên Dương và thuộc hạ đứng nép vào sạp hàng nhìn thấy Lưu Ý Hiên cùng Chu Uyển Đình tình tứ tức đến đỏ mắt.
Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, lập tức hướng Phúc Kiến Lâu đi tới.
Phúc Kiến Lâu là tửu lâu lớn nhất nhì kinh thành.
Phải biết nơi này chỉ có quan lại quyền quý hay thương nhân giàu có mới có đủ tiền đến dùng bữa.
Bình Tây Hầu là khách quen ở đây, lần này dắt theo một nữ tử lạ mặt, không khỏi để chủ quản ở đây sinh nghi, đôi câu trêu ghẹo
"Hầu gia hôm nay có giai nhân bồi rượu rồi a"
"Trương tổng quản khách khí rồi.
Cho ta một bầu rượu Nữ Nhi hồng, cùng vài món đặc sản đi"
Tổng quản cười ha hả cúi người lui xuống chuẩn bị.
Lưu Ý Hiên ngồi xuống bàn, đối diện Chu Uyển Đình cũng định ngồi xuống.
Nhưng nàng chỉ vừa đưa tay định kéo ghế, đằng sau đã có người lên tiếng ngăn cản.
Bước tới là Tề Nghiên Dương vận bạch y như cũ xa hoa nắm lấy ghế của nàng, dùng lực kéo ra.
"Để ta kéo ghế cho nàng"
Tề Nghiên Dương kéo ghế cho mỹ nhân, còn nắm lấy bờ vai của người kia ấn nhẹ ngồi xuống.
Xong xuôi, nàng lấy ghế từ bên bàn trong kéo qua ngồi vào giữa, nhìn hai người nói
"Lưu Ý Hiên, bản thế tử không chấp nhất ngươi, hôm nay đến muốn cùng nhau dùng bữa coi như hoà giải a"
Tề Nghiên Dương ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Ý Hiên.
Nếu ánh mắt có thể giết người e là hắn đã chết đến mười mạng.
Lại xoay người nhìn Chu Uyển Đình bên này, đôi mắt chuyển sang dịu dàng sủng nịn.
Đối với Chu Uyển Đình tràn trề yêu thương.
Chu Uyển Đình chán ghét không nhìn nàng, đem ánh mắt để trên người Lưu Ý Hiên.
Nàng thấy vậy, trong lòng có chút không cam tâm nhưng không dám kinh động mỹ nhân, đành kìm xuống lòng bực bội, giả vờ đối với Lưu Ý Hiên đủ lễ đủ nghĩa.
Tiểu nhị đem ra rượu thịt thơm ngon, nhưng lại chỉ có hai cái chén, hai ly và hai đôi đũa.
Tề Nghiên Dương không thấy phần của mình, ngại ngùng không nói gì.
Nàng tức giận nhưng không biết làm sao.
Thấy vậy, Chu Uyển Đình xoay lưng gọi tiểu nhị lại, bảo lấy thêm một cặp chén đũa và ly.
Không lâu sau tiểu nhị đem tới chén đũa để lên bàn.
Tề Nghiên Dương nhìn Chu Uyển Đình chăm chăm với ánh mắt ngưỡng mộ
"Nhìn ta làm cái gì, còn không mau ăn"
Tề Nghiên Dương cười mỉm, vươn tay nhận lấy chén đũa, bắt đầu gắp thức ăn.
Tề Nghiên Dương ý tứ gấp một chút rau kèm với vài miếng thịt mỏng bỏ vào chén Chu Uyển Đình.
Chu Uyển Đình hài lòng nâng chén lên gấp bỏ vào miệng.
Lưu Ý Hiên lại nghĩ nàng ta vì sợ Tề Nghiên Dương không dám không ăn, liền đặt đũa gắp vào chén Chu Uyển Đình một khối thịt lợn vuông nửa nạc nửa mỡ.
"Cô nương gầy như vậy, nên ăn nhiều chút"
Tề Nghiên Dương nhìn thấy khối thịt còn phát ngán, đằng này gắp vào chén mỹ nhân sao mà ăn.
Nàng không cam lòng gắp cho Chu Uyển Đình thêm chút rau, lại quay sang phản bác Lưu Ý Hiên
"Ngươi thì biết cái gì, nữ nhân quan trọng nhất là vóc dáng, huống hồ thịt lợn nhiều mỡ như vậy, ngươi nói mỹ nhân thanh nhã như Đình Đình sao mà ăn đây"
Đình Đình? Đình Đình sao.
Chu Uyển Đình ngưng động, trong đầu suy nghĩ đến cái tên Đình Đình.
Trước giờ trong nhà ngay cả mẹ cũng chưa từng gọi nàng cái tên thân mật như thế.
Nam nhân trước mặt chỉ mới gặp hai lần, huống hồ còn lưu manh biến thái vậy mà đối với nàng gọi cái tên thân mật kia, khiến trong lòng Chu Uyển Đình khắc ghi một dấu ấn.
Lưu Ý Hiên thấy nàng không động đũa, còn tưởng Tề Nghiên Dương nói hưu nói vượn, trực tiếp đem rau mà nàng gắp bỏ ra ngoài.
"Ngươi!"
Tề Nghiên Dương tức giận nhìn hắn.
Nhưng lại không muốn ở trước mặt mỹ nhân động thủ.
Thế là nhịn xuống cục tức này.
Mà Chu Uyển Đình đối với thịt mỡ rất không thich.
Khối thịt lợn vuông của Lưu Ý Hiên gắp cho nàng chỉ ăn một chút cho có lệ, song liền buông đũa nói no rồi.
Nàng nhìn Tề Nghiên Dương, người nọ qua việc gắp thức ăn đều hiểu ý nàng điều mà chưa nam nhân nào có thể làm được.
Nam nhân đều cho rằng nữ nhân nên ăn nhiều thịt để khoẻ mạnh.
Nhưng khi ăn quá nhiều thịt vóc dáng sẽ không tốt, nữ nhân coi trọng nhất là vóc dáng, đến khi xấu xí nam nhân chẳng ai thèm dòm ngó tới đâu.
Bữa ăn trở nên căng thẳng, thấy Chu Uyển Đình buông đũa, Tề Nghiên Dương cũng không ăn nữa.
Chủ động rót rượu cho Uyển Đình.
"Đình Đình, uống rượu không?"
"Đừng gọi ta như thế"
Chu Uyển Đình cầm lấy ly rượu, lại từ chối xưng hô kiểu thân mật với Tề Nghiên Dương.
Nàng có chút đau lòng, nhưng không nỡ để mỹ nhân phiền lòng, thế là gật gù chấp nhận.
Lưu Ý Hiên cảm thấy Tề Nghiên Dương quá mức phiền toái, liền đem rượu uống một hơi cho bỏ tức, sau đó đuổi khéo
"Thế tử vẫn nên trở về đi.
Ta nhớ không nhầm thì hôm nay người hẳn nên ở Hình bộ điều tra sổ sách các bá tánh vào thành trái phép"
"Ta..."
Tề Nghiên Dương cứng họng không biết phản bác thế nào.
Nàng căn bản giành lấy việc này chỉ vì muốn tìm danh tính của Chu Uyển Đình, điều tra quản lí gì đó căn bản không biết làm.
Từ lúc nhận việc đến nay nàng chưa từng đến Hình bộ làm việc đàng hoàng, nếu chuyện này bị hoàng thượng phát hiện e là không xong.
Nhưng nghĩ đến Chu Uyển Đình, Tề Nghiên Dương không muốn rời đi chút nào.
Nàng còn định mở miệng nói công việc để sau thì Chu Uyển Đình đã lên tiếng
"Lưu công tử nói đúng, Thế tử hẳn là nên trở về đi"
Chu Uyển Đình nói dứt lời thì đứng dậy, cùng Lưu Ý Hiên rời khỏi Phúc Kiến Lâu, để nàng một mình ngây ngốc ngồi tại chỗ.
Nàng nhìn bóng lưng Chu Uyển Đình rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác luyến tiếc.
Nàng không hiểu bản thân mình, thở dài trở về.
Lưu Ý Hiên đi cùng Chu Uyển Đình dọc đường.
Kì thực hắn đã để ý đến Uyển Đình.
Dung mạo nàng quá xuất thần khiến hắn ngày đêm mong nhớ, vì vậy hắn quyết định từng bước sẽ tiến tới giành lấy Chu Uyển Đình, cưới nàng làm chính thê.
Lưu Ý Hiên cao hơn nàng nữa cái đầu, bộ dáng sánh bước với nàng, hắn cảm thấy cực kì xứng đôi.
Nếu có thể thuyết phục để nàng đừng mang mũ đính mạn che nữa, thay đổi y phục nữ tử, có lẽ sẽ trở thành quý nhân xinh đẹp nhất kinh thành của hắn.
Hắn vừa đi vừa mơ tưởng, chỉ đợi Chu Uyển Đình gọi hắn vài lần, hắn mới hoàn hồn trở về thực tại
"Lưu công tử, Lưu công tử"
"A...cô nương muốn hỏi gì sao?"
Chu Uyển Đình cuối cùng nói ra.
Thật sự lộ phí của nàng sắp cạn.
Nàng không ngờ đến tiền thuê trọ ở kinh đô quá đắc đỏ, căn bản không đủ trở về Giao Châu.
Đại hội võ lâm còn cách gần một tháng, trong thời gian này nàng phải nhanh chóng làm thân với Lưu Ý Hiên thôi.
"À...chuyện là ta muốn tìm công việc làm thêm ở kinh đô.
Không biết Lưu công tử có thể giới thiệu không?"
Lưu Ý Hiền cười nhẹ, dừng cước bộ xoay người đối mặt với Chu Uyển Đình nói
"Có, ở kinh đô cái gì cũng có thể làm được.
Ừm chỉ là cô nương nên thay đổi một chút, có thể đừng mang mạn che mặt nữa không?"
Chu Uyển Đình hơi do dự, nhưng sau vài khắc liền đáp
"Được, ta chỉ là ngại ngùng nên mới che mặt mà thôi"
Lưu Ý Hiên gật đầu hài lòng, xoay người bước tiếp.
Vừa đi hắn vừa nói.
"Sáng mai muội chờ ta ở Bình Tây Hầu phủ, ta liền đưa muội đến nơi làm việc"
Chu Uyển Đình gật đầu, chia tay hắn ở một góc phố, trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Buổi tối ở kinh đô náo nhiệt vô cùng, ngược lại trong gian phòng của Chu Uyển Đình vô cùng yên tĩnh, nến đã tắt, nàng nằm trên giường không ngủ được.
Chỉ nhắm mặt lại, liền hiện lên thời khắc gặp gỡ Tề Nghiên Dương.
Nàng chán ghét người nọ, không hiểu bản thân vì sao cứ luôn nghĩ đến người đó.
Một nam nhân không ra dáng nam nhân, môi hồng răng trắng dáng vóc yểu điệu, có gì hay để để ý chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại Tề Nghiên Dương xấu hổ trông cũng rất đáng yêu, buổi chiều ở trong Phúc Kiến Lâu nhìn nàng bối rối nhìn xuống bàn ăn không có chén đũa cho mình, khuôn mặt ngây ngốc ấy không đến nổi chán ghét nhỉ.
Lạc trong dòng suy nghĩ mông lung, Chu Uyển Đình chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Mà bên tư phòng của Tề Nghiên Dương, nàng cũng trằn trọc không ngủ được.
Nàng nhớ bộ dáng Chu Uyển Đình lấy chén đũa cho mình, càng xấu hổ chán ghét bản thân vì ở trước Uyển Đình mất mặt như vậy.
Nghĩ đến Chu Uyển Đình tim lại đập nhanh không cách nào kiểm soát.
Nàng bật người dậy, bước xuống khỏi giường.
Suy nghĩ gì một hồi, Tề Nghiên Dương hai tay xoa đầu hừ nhẹ
"Aizz.
Ta hôm nay bị gì thế nhỉ"
Đêm hôm nay xác định không ngủ được, Tề Nghiên Dương quyết định rời phòng đến hoa viên đi dạo.
Nàng mặc trung y, khoác một cái áo ngoài, một mình đi đến hoa viên.
Trong vương phủ lúc nào cũng thắp sáng đèn đuốc cắm ở mọi nơi.
Khi nhỏ thế tử sợ bóng tối, vì vậy Tề Xương liền cho người thắp sáng khắp phủ, để nơi nào thế tử đi qua đều không sợ hãi.
Nàng hướng đến hoa viên, từ tốn bước đi trên cầu đá bắc qua hồ sen.
Hôm nay vừa hay là rằm trăng tròn.
Ánh trăng in xuống hồ sen, tròn trịa và hoàn hảo.
Nàng dừng cước bộ, ở giữa cầu ngắm trăng sáng.
Hít thở một hơi, quả nhiên đỡ hơn nhiều rồi.
Lại nghe thấy tiếng xì xầm gần đây.
Tề Nghiên Dương men theo tiếng động phát ra, đi đến gần một góc cây ven bờ hồ sen.
Nàng kinh ngạc phát hiện hai nữ tử đang ngồi cạnh nhau.
Một người tựa vào lòng người kia, người kia hai tay ôm trọn lấy người trong lòng, thỉnh thoảng còn hôn má một cái.
Tề Nghiên Dương giật mình, không tin trên đời giữa nữ tử còn có thể có mối quan hệ này.
Nàng tò mò lén lút đến gần.
"Tiểu Hoa, để muội phải lén lút gặp ta thế này, thật có lỗi"
Người trong lòng chính là nha hoàn thân cận của nàng Tiểu Hoa.
Người ôm Tiểu Hoa thế mà lại là Lưu Ánh Nguyệt, tỷ tỷ của Lưu Ý Hiên.
Nương theo ánh sáng của ánh trăng, Tề Nghiên Dương phát hiện Tiểu Hoa và Lưu tiểu thư có gian tình.
Lưu Ánh Nguyệt ôm Tiểu Hoa thêm chặt, đặt lên má Tiểu Hoa một nụ hôn
"Muội yên tâm, sau khi thừa kế gia sản của Lưu gia, ta nhất định sẽ đến Tề phủ chuộc muội ra.
Muội sẽ không phải cúi đầu hay hầu hạ bất cứ ai nữa"
Tề Nghiên Dương nghe xong liền kinh ngạc không thôi, nhưng cảm thấy chính mình như kẻ trộm rình người khác hẹn hò, nàng đỏ mặt nhẹ nhàng rời đi.
Về đến phòng, Tề Nghiên Dương đóng cửa, khoá chặt rồi nhảy lên giường đắp chăn lại.
Trái tim nàng vẫn còn đập bình bịch.
Nhìn thấy cảnh nữ nhân âu yếm nhau, nàng thế nhưng thích thú, còn tưởng tượng ra chính mình cùng Chu Uyển Đình ôm ấp, hai má đỏ lên như cà chua.
Vùi đầu vào gối cố gắng nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, nhiệt độ cuối hạ dường như đã hạ xuống không ít, thời tiết mát mẻ bầu trời trong trẻo kèm thêm một chút gió mùa ấm áp.
Chu Uyển Đình chuẩn bị hết thẩy, vận một bộ y phục màu hồng nhạt, tóc xoã xuống cài trâm ngọc, nàng không đội mũ cũng không mang mạn che mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên chính thức lộ ra ngoài ánh sáng.
Nàng ra dáng một thiếu nữ tuổi trăng tròn đầy hi vọng.
Bước ra khỏi Phúc Kiến Lâu, Chu Uyển Đình thu hút hết ánh nhìn của bá tánh xung quanh.
Nam nhân say đắm nhìn theo, nữ nhân ghen tị có, ngưỡng mộ cũng có.
Một vị phụ nhân thốt lên
"Nếu ta đẹp như cô ấy thì phu quân đã không rời đi"
Chu Uyển Đình tự tin đi trên phố, câu hết ánh mắt về phía mình.
Tề Nghiên Dương đi dạo phố, vừa hay nhìn thấy dáng người quen quen.
Đi đến gần liền phát hiện đó là Chu Uyển Đình.
Tề Nghiên Dương âm thầm theo sau Uyển Đình.
Mỹ nhân dừng chân trước cửa lớn Bình Tây Hầu phủ.
Bên trong rất nhanh Lưu Ý Hiên vận bạch y tao nhã văn nhân cầm quạt phe phẩy bước ra.
"Muội chờ ta không lâu chứ?"
"Không lâu"
Lưu Ý Hiên hài lòng gật đầu, nhanh chóng bảo hạ nhân chuẩn bị xe ngựa.
Xe ngựa được đem tới, Lưu Ý Hiên bước lên xe ngựa trước, song vén màn bảo Chu Uyển Đình tự nhiên bước lên.
Hai người ngồi vào xe ngựa, lăn bánh đến thành Đông.
Tề Nghiên Dương đứng ở góc phố nhìn hết thẩy cảnh vừa rồi.
Cắn răng tức tốc chạy đến tiệm cho thuê xe ngựa.
Thuê liền một chiếc xe ngựa, nhanh chóng đuổi theo.
"Chiếc xe ngựa rèm màu đỏ, đuổi theo cho ta"
"Vâng ạ"
Nàng không biết cưỡi ngựa, chỉ đành thuê xe đuổi theo.
Ngồi trong xe ngựa thúc giục mã xa nhanh tay thúc ngựa để đuổi kịp người phía trước.
Nàng đối với Lưu Ý Hiên này, chỉ có ghét càng thêm hận..