BƯỚC VÀO LÒNG ANH

Rất nhanh sau đó, Lộc Nhiên đã nhận được thông báo trúng tuyển từ phía công ty, cuối tuần này sẽ đến công ty nhậm chức, chỉ là ngày đầu tiên đi làm không thuận lợi lắm, sự xui xẻo vẫn luôn vây quanh cuộc đời cô mà.

Chủ quản bộ phận của cô là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng trong nước, lý lịch rất lão luyện, được mọi người đặt biệt danh là “Nữ ma đầu”, luôn kín đáo phê bình nhân viên vừa du học trở về như Lộc Nhiên, vừa đi làm ngày đầu tiên đã bị cô ta ra oai phủ đầu, còn gây khó dễ với cô ở khắp nơi, sắp xếp cho cô rất nhiều công việc không nằm trong phạm vi chuyên môn.

Chờ đến khi Lộc Nhiên làm xong hết tất cả công việc được giao, thời gian tan làm được trôi qua hơn một tiếng. Sắc trời âm trầm, hình như mưa gió sắp đổ bộ, Lộc Nhiên vội vàng thu dọn đồ đạc, ra trạm bắt xe buýt. Lại đúng lúc gặp giờ cao điểm, trên xe buýt chật ních, Lộc Nhiên không thể lên được nữa, chỉ có thể đứng chờ chuyến tiếp theo.

Đột nhiên bị mưa to đột kích thế này, Lộc Nhiên bị mắc mưa ướt hết nửa người, không đợi xe buýt được, càng không thể bắt taxi, lăn lộn hơn một giờ sau mới về đến nhà.

Bụng đói đến mức đã kêu vang từ sớm, Lộc Nhiên dự định tý nữa sẽ nấu một tô mì rồi chén, lại không ngờ vừa mới tắm xong, trong phòng chỉ có một mảnh đen thui, cộng thêm tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài. Từ nhỏ Lộc Nhiên đã sợ sét đánh, không thèm đếm xỉa đến chiếc bụng đói của mình nữa, lập tức chui vào trốn trong ở chăn.

Cảm xúc vào giờ phút này bị kiềm chế đến cực điểm, cuối cùng Lộc Nhiên không nhịn được nữa, hốc mắt chua xót, nước mắt chảy xuống rất khí thế.

Hồi đó ở Anh quốc, cô cũng đã trải qua tình huống như thế rồi, ngày đó bạn cùng thuê phòng không quay về, tình trạng ở ký túc xá như vậy, dần dà, Lộc Nhiên cũng học được cách tự sửa chữa các loại linh kiện công năng. Nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được việc trong phòng thường xuyên cúp điện như thế, đặc biệt là lúc sét đánh, một thân một mình lại còn ở một đất nước xa lạ, một mình cô rất bất lực.

Dường như ngày hôm nay đã tái hiện lại những ngày tháng đó.

Điều khác biệt chính là, có thêm Thẩm Tịch nữa. Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, anh mang ánh sáng đến, từng bước từng bước tiến vào thế giới của cô, mang đến ánh sáng vạn năng cho cô.

Rất giống với trước kia.

Thẩm Tịch nhẹ nhàng ôm Lộc Nhiên vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo sự trấn an, “Đừng sợ.”

__

Ba mẹ của Lộc Nhiên làm việc ở viện nghiên cứu khoa học, công việc rất bận rộn, mỗi lần đi sẽ ở lại mấy ngày, khi còn bé, hơn phân nửa thời gian Lộc Nhiên đều bị ném cho bảo mẫu, ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm bài tập một mình.

Mùa hè năm tám tuổi, Lộc Nhiên đi tìm bạn chơi cùng, trên đường về trời đột nhiên mưa lớn, cô vội vã chạy về nhà, không cẩn thận nên bị ngã, đau đến mức cô phải khóc rống lên, nước mắt không thể ngừng rơi được, sau khi bò dậy, tinh thần cô trở nên hắng hái hơn, lại chạy về nhà.

Nhưng giống như một câu nói trong <Chính truyện a cam>, “Nhân sinh tựa như một hộp chocolate, bạn vĩnh viễn sẽ không biết miếng tiếp theo có hương vị gì.”

Lộc Nhiên quên mang theo chìa khóa, ngồi ôm đầu gối bất lực trước cửa nhà.

Một tiếng sấm vang lên, cô sợ đến mức cả người run rẩy, đầu vùi thật sâu vào giữa hai đầu gối, lúc này vừa đói vừa lạnh, vừa lúc nãy ngã còn bị rách da, miệng vết thương bị nước chảy vào, hơi đau rát.

Lộc Nhiên vẫn luôn thấu hiểu cho công việc của ba mẹ, biểu hiện cô đã trưởng thành sớm rồi. Cô nhìn như không tim không phổi, không cần khiến cho ba mẹ phải nhọc lòng, nhưng vào giờ phút này, không thể không thừa nhận, cô có hơi oán trách hai người họ.

Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt lăn dài trên má, chảy một đường theo gương mặt cô, ngay sau đó, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang vọng trong toàn bộ hành lang.

“Đừng khóc.” Một giọng nói dễ nghe cắt ngang tiếng khóc rống của cô, Lộc Nhiên thút tha thút thít ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một cậu bé không lớn lắm, dáng vẻ rấp đẹp, mày hơi nhíu lại, trên mặt tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Đôi mắt ngập nước mắt của Lộc Nhiên khẽ chuyển động, cô nhớ rõ cậu, là hàng xóm mới chuyển đến đây mấy ngày trước đây mà, nhà họ ở đối diện với nhà cô.

Đang lúc trố mắt nhìn, có một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.

“Cậu lau mặt đi, trông giống con mèo khóc nhè quá, xấu xí chết đi được.”

Lộc Nhiên trừng mắt nhìn, nước mắt muốn rơi tiếp cũng không được, ngoan ngoãn nhận lấy khăn giấy, thấp giọng nói một tiếng “cảm ơn.”

Lúc này lại có một tiếng sét vang lên, Lộc Nhiên bị dọa sợ làm rớt cả tờ khăn giấy, trong tay trống trơn, nhưng giây tiếp theo, lòng bàn tay đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp, là Thẩm Tịch cầm lấy tay cô.

Hình như, trong nháy mắt đã không còn sợ gì nữa rồi.

Hai người duy trì tư thế này một hồi lâu, đến khi cô lấy lại sự bình tĩnh, bụng của Lộc Nhiên cũng kêu lên mấy tiếng rất hợp với tình thế.

Thẩm Tịch “phụt” cười thành tiếng, kéo Lộc Nhiên đứng dậy, “Đi đến nhà tớ.”

Khi đó Thẩm Tịch rõ ràng mới bảy tám tuổi, lại giống như một người lớn rộng lượng vậy, để Lộc Nhiên thay quần áo, tìm đồ ăn cho cô, thậm chí còn đi tìm hộp đựng thuốc để rửa vết thương cho cô nữa.

Động tác của anh cũng không dịu dàng, nói thẳng là rất vụng về, khiến cho Lộc Nhiên đau đến mức kêu to mấy tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ, còn chân thành cảm ơn Thẩm Tịch.

Có lẽ từ đó, cô đã bắt đầu nảy sinh cảm giác thích với anh.

Sau này, dần dần quen thuộc với nhua hơn, hai người trở thành kiểu bạn bè chỉ cần không hợp nhau một lời đã thành oan gia, nhưng mỗi lần Lộc Nhiên có món gì ăn ngon, đều muốn chia sẻ với Thẩm Tịch đầu tiên, tin tức tốt gì cũng định nói với anh đầu tiên.

Kể từ lúc đó, anh chính là một người rất quan trọng trong lòng cô.

Vẫn chưa từng thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi