BƯỚC VÀO LÒNG ANH

Địa điểm tổ chức bữa tiệc sinh nhật là tại một hội sở xa hoa chảnh sả có tên Vân Đỉnh. Lộc Nhiên mặc một chiếc váy yếm cao bồi màu đen cao đến ngực [1], khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn, tràn đầy hơi thở tuổi thanh xuân.

Sau khi hai người gặp nhau, Dư Tân Tân kéo Lộc Nhiên đi vào, vẻ mặt rất hào hứng, “Bạn tao gọi đến một đống các em trai nhỏ, vừa đẹp vừa ngầu, lát nữa cậu thử đánh giá một vòng xem, nói không chừng thể tìm được một cậu trai ngon hơn cả Thẩm Tịch đấy.”

Lộc Nhiên đáp trả cô ấy bằng một cái liếc mắt, “Cảm ơn nhưng tao không có hứng thú với tụi em trai nhỏ tuổi như kia đâu.” Thật ra thì cô đang nghĩ thầm trong lòng, có lẽ sẽ không ai so sánh được với Thẩm Tịch cả, ít nhất ở trong lòng cô là vậy.

Lộc Nhiên không quá thích những nơi náo nhiệt như thế này, cả một đám người nửa đời chưa từng quen biết ngồi chung một chỗ chơi trò chơi, âm nhạc ồn ào, khiến người ta đau đầu muốn chết. Thật sự không thể ngồi ở đó được nữa, sau khi nói một tiếng với Dư Tân Tân, Lộc Nhiên ra ngoài tìm nhà vệ sinh.

Vân Đỉnh vốn là một hội sở đứng đầu trong thành phố, phong cách trang hoàng  tinh xảo, chỉ có hội viên mới được đi vào đây. Bên trong đây giống hệt như một mê cung, Lộc Nhiên đi lòng vòng cả buổi trời, cuối cùng thuận lợi khiến mình bị lạc đường. Đúng lúc này có một người phục vụ đi đến, Lộc Nhiên vội vàng tiến lên, khi chuẩn bị lên tiếng nói, đã bị anh ta giành nói trước.

“Mới đến đây à?”

Lộc Nhiên kinh ngạc trong một giây, lại gật gật đầu, “Tôi mới đến lần đầu.”

Người nọ chỉ quăng cho cô một ánh mắt nhanh nhẹn, sau đó nói: “Đi với tôi.”

Lộc Nhiên hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo, nên đi ra khỏi khu vực giống như mê cung này đã rồi nói sau.

Người phục vụ đưa Lộc Nhiên đi qua mấy chỗ rẽ, đến cuối hành lang, mở cửa phòng ra và nói: “Mau vào đi.”

Lộc Nhiên đánh giá sơ một phen, hình như phòng này cũng khá giống với phòng trước đó, bỗng nhiên có một lực mạnh chạm thẳng vào lưng của cô, Lộc Nhiên bị đẩy mạnh vào phòng, cười ở phía sau đóng sầm lại.

Trong lòng cô cảm thấy có gì đó không ổn, Lộc Nhiên muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi ngước mặt lên nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt thì khựng lại.

Căn phòng này lớn hơn rất nhiều so với phòng tổ chức sinh nhật của bạn Dư Tân Tân, bên trong có khoảng mười mấy người, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ, không cần nói cũng biết họ có quan hệ gì, đoán chứng là cô đã bị hiểu lầm có chung thân phận với họ mất rồi.

Trong phòng có rất nhiều đèn laser màu sắc rực rỡ, âm nhạc đinh tai nhức óc, khiến cho đầu óc choáng váng, Lộc Nhiên xuyên qua từng tầng ánh sáng lập lòe chói mắt, nhìn thấy Thẩm Tịch.

Anh lười nhác dựa trên ghế sofa, trong tay đang cầm ly rượu, bên cạnh cũng có một cô gái như bao người khác, cô ta vừa cười tủm tỉm vừa tiến tới nói chuyện sát bên tai anh, vẻ mặt của anh rất thờ ơ, không nhìn thấy vui buồn gì.

Lúc này, có người đã chú ý đến sự tồn tại của Lộc Nhiên, hỏi một câu, Thẩm Tịch cũng thuận thế quay về phía này, khi nhìn thấy người đứng đơ ra ở cửa phòng, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Hai người đối diện nhau trong một căn phòng ồn ào náo động. Cuối cùng Lộc Nhiên đã giành cơ hội quay mặt đi trước, cô kéo cửa đi ra bên ngoài.

Trái tim như bị tẩm dấm chưa, cảm thấy thật chua xót, càng không đúng lúc hơn, lúc này còn có một người xuất hiện tìm họa đây mà, không biết một người đàn ông say mèm ở đây chạy đến, vừa tranh chấp mấy câu đã giữ chặt tay của Lộc Nhiên, trong miệng phun ra mấy câu nói dơ bẩn không chịu nổi.

Tức giận đã lên đến cực điểm, Lộc Nhiên đang muốn xuất chiêu đá anh ta một cước, nhưng đột nhiên anh ta bị đánh ngã nằm lăn trên mặt đất, còn cô thì bị kéo vào một lồng ngực thoang thoảng hương thơm của nước giặt quần áo, trái tim cũng mất khống chế, đập kịch liệt.

“Không sao chứ hả.”

Lộc Nhiên lắc đầu, lúc đang chuẩn bị ôm chặt lấy Thẩm Tịch, thì hình ảnh vừa rồi trước mắt lại hiện lên, cô buông tay, dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình.

Bởi vì không kịp chuẩn bị, Thẩm Tịch lui về sau liên tiếp mấy bước, đáy mắt còn chứa sự kinh ngạc không nói nên lời. Qua một cái chớp mắt, anh dường như bị giận quá mà cười: “Được đấy, Lộc Nhiên, sức lực so với năm đó không hề giảm nha.”

Lộc Nhiên “hừ” một tiếng, vòng qua người anh, muốn đi về, kết quả cổ tay bị anh kéo lại, cô tức giận hỏi: “Làm gì vậy?”

“Có biết đường không, biết thì đi đi.” Thẩm Tịch cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt vừa choáng váng vừa ưu tư của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, “Hôm nay vì tiệc xã giao, không thể từ chối được.”

Sắc mặt của cô gái nhỏ rõ ràng đã tốt lên không ít, chỉ là vẫn không chịu ngước mắt lên nhìn anh, “Tại sao phải quan tâm cậu, không liên quan gì đến tôi cả.”

Thẩm Tịch buông cổ tay của cô ra, khoanh hai tay lại, dựa người vào bức tường đằng sau, cúi đầu quan sát cô. Không thể không thừa nhận, hôm nay Lộc Nhiên vô cùng xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, ăn mặc cũng rất to gan, để lộ ra chiếc eo thon nhỏ và đôi thân thon dài.

“Vậy cậu đến nơi này làm gì?” Thẩm Tịch nhíu mày, “Ai cho phép cậu mặc váy ngắn như vậy?”

Lộc Nhiên lại tức giận: “Ai cần cậu lo! Cậu là ai chứ, là bạn bè hay anh em tốt của tôi?”

Thẩm Tịch kéo cô gần lại mình, cúi xuống hôn, hơi thở của hai người quấn quýt, anh đến gần bên tai cô, giọng nói trầm thấp hỏi: “Có thể làm bạn trai không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi