BUÔNG TAY TRUY TÌM HẠNH PHÚC MỚI


Buổi chiều Nguyệt Nhi đã đến thẳng nhà riêng của Mạc Gia Kỳ.
Chị ta ăn mặc gợi cảm ngồi vắt chéo chân giữa phòng khách, cô nhanh chóng chạy xuống tiếp đón.

Người có thể dạy dỗ Mạc tiểu thư chỉ có thể là Nguyệt Nhi, đời trước chị ta từng chỉ thẳng mặt hùng hổ nói rằng Mạc Gia không thể dạy dỗ cô thì để chị ta.
Vì nể mặt Hàn Nhiên, chuyện đó cũng không quá ồn ào.
“Nhà thì giàu có, sao lại hạ bệ đi theo đuổi một người, mà người ta cũng đâu có thích cô.”
Mạc Gia Kỳ vẫn là lấy lý do cũ, nói câu cũ rích: “Sai lầm của tuổi trẻ, chị đã tra ra được gì rồi sao?”
Chị ta thảy vài tắm ảnh lên bàn làm việc.
Toàn bộ là ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại, không ngoài dự liệu là Lạc Lạc dùng tiền nhờ người khác theo dõi chụp ảnh dán khắp trường, còn có bằng chứng giao dịch.
Nguyệt Nhi thích thú nói, trong lời nói có sự mỉa mai: “Cô bạn thân có tâm vậy sao, chịu chi để tác hợp cho đôi uyên ương.”
Chị ta lại tiếp tục nói: “Về chuyện của Yên Hải Bình, tôi không tìm thấy bất cứ thông tin gì.
Đối phương có lẽ cao tay hơn, thuê người giúp đứa bé đó bảo mật thông tin, cần thêm thời gian.”
Lạc Lạc tìm người chặn thông tin là điều không thể nào xảy ra, chỉ có thể là người thân của Tiểu Bình.


Mục đích liên lạc với Nguyệt Nhi là tìm người nhà cho cậu bé, tự dưng lại tra được kẻ đứng đằng sau bức ảnh.

Cô vừa nghĩ, Túy Liên đột nhiên xuất hiện trong đầu nhắc nhở cô, không phải tự dưng Nguyệt Nhi lại đưa thứ này đến.
Bà ta từng nói nhúng tay vào nhưng cô lại kiên quyết nói mình có thể tự giải quyết, kết quả là ngó lơ mấy ngày nay.
Mạc Gia Kỳ nhìn Nguyệt Nhi, đối phương cũng không hề che giấu.
Chị ta nhướng mày nói: “Mạc phu nhân đã tâm sự rất nhiều, bà ấy gửi gắm cô cho tôi.

Chẳng hiểu nỗi, thường ngày bị người khác làm phật ý liền hạnh họe.

Nay lại im lặng như vậy, bị tình yêu che mờ mắt sao?”
Cô ngã người ra sofa nhìn trần nhà, tự hỏi có sao? Những ngày này gặp toàn rắc rối còn kéo theo cái thân thể bệnh tật, làm gì có thời gian suy nghĩ, bài tập còn chưa làm.
Nhớ lại chuyện đã quên bén là đáng sợ đến cỡ nào, Mạc Gia Kỳ bật dậy làm Nguyệt Nhi giật mình, chị ta còn tưởng cô định cáu gắt.
“Chị ở lại ăn cơm rồi hẳn đi.”
Nguyệt Nhi nghiêm túc hỏi: “Chuyện này giải quyết như thế nào?”
“Hả?”
Tiền cô cũng đã chuyển trước đó, Nguyệt Nhi đang nói chuyện gì, Mạc Gia Kỳ thật sự không hiểu, e ngại nói tiếp: “Tùy chị.”
Chị ta gật đầu đồng ý, thật lòng thì cô cũng sợ Nguyệt Nhi vài phần.
Tuy là hacker nhưng thân thể rất khỏe, một đấm có thể làm một bên mắt xanh xanh tím tím.

Túy Liên muốn tìm nữ vệ sĩ có lẽ đây là ứng cử viên hàng đầu.
“Tôi về trước đây, cơm thì không cần đâu, nhìn mặt cô tôi nuốt không trôi.”
Nguyệt Nhi ra về Mạc Gia Kỳ lập tức chạy như bay lên phòng, khởi động laptop.

Tìm đại cho xong, gửi qua địa chỉ email của An Phong, vì có điều tra qua nên cô biết được cũng không có gì là lạ.
Gửi xong lại thấy bất an, đồng ý lời mời kết bạn lần trước, trực tiếp gọi cho An Phong.


Giờ này có lẽ hắn đang làm thêm cô cũng không trông đợi gì.
Đối phương vậy mà nghe máy.
“Tôi nhận được tài liệu rồi, đang trong thời gian làm việc vẫn chưa mở ra xem.”
Hoàn toàn không có cảm giác vui mừng giống như ở đời trước khi An Phong nhận điện thoại, Mạc Gia Kỳ cảm thấy yên tâm rồi.

Trái tim đã triệt để chết đi, chôn vùi trong nước biển.
“Tìm có hơi vội, nếu anh không hài lòng có thể gặp trực tiếp nói lại với tôi, ngày mai chúng ta học cùng lớp.”
“Tôi biết rồi, còn việc gì nữa không?”
Chứ không phải là tôi biết rồi, tạm biệt?
Câu trả lời khiến cô khá ngạc nhiên, lời nói cũng không mang theo sự khó chịu.

Giây phút này cô có thể chắc chắn bản thân và An Phong không còn mối liên hệ gì với nhau, có thể ngẩn cao đầu mà nói người xa lạ giao tiếp vài câu.
Bản thân không có đau khổ, hoàn toàn là vui mừng.

Đời trước sau khi kết hôn, Mạc Gia Kỳ tưởng tượng ra diễn cảnh An Phong rời đi sẽ rất đau khổ, cực kỳ tuyệt vọng, sai rồi tất cả sai hết rồi.
Hắn không còn can dự trong cuộc sống của cô là điều may mắn, là sự đúng đắn cho cả cô và hắn.
Buổi tối đem theo sự yên an vào giấc ngủ, sáng lại chứng kiến cảnh sóng lớn ập vào người.

Nói đúng hơn trở thành tiêu điểm của lớp học.


Màn ảnh phía trên tự ý hiển thị đoạn tin nhắn của hai người.
Bên nhận tiền làm việc bị phơi bày danh tính trước trăm người, người còn lại bị làm mờ, bọn người bàn tán xôn xao xem đó là ai nhưng Mạc Gia Kỳ thừa biết đó là Lạc Lạc.
Giảng viên đang loay hoay tắt nó đi, nhưng trễ rồi.

Toàn bộ đã được mọi người chụp lại, có thể quay đều quay lại làm chủ đề bàn tán.
A: Tôi được lợi gì trong chuyện này?
Bị làm mờ: Xong việc tiền học phí của học kỳ sau không cần bận tâm, tôi sẽ gửi thêm phí sinh hoạt.
Bị làm mờ: Chỉ cần chụp lại hình ảnh Mạc Gia Kỳ bám theo An Phong, sau đó dán khắp trường.
A: Điều này cả trường đều biết rồi, có phải dư thừa quá không?
Bị làm mờ: Làm như vậy An Phong càng ghét cô ta, tôi sẽ ở một bên động viên cô ta bám lấy An Phong.

Danh tiếng nhà họ Mạc sớm muộn gì cũng bị cô ta bôi nhọ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi