BUÔNG TAY TRUY TÌM HẠNH PHÚC MỚI


Chiếc xe chạy phía trước khiến cô dấy lên cảm giác thân thuộc, nhìn đến biển số thì không còn nghi ngờ gì nữa.
“Chậm lại, theo dõi chiếc xe phía trước.”
Tạ Dương Tiễn nghe lệnh giảm chân ga, duy trì khoảng cách an toàn với chiếc xe phía trước.

Đến khi chiếc xe dừng lại, bọn họ cũng dừng.
Yên Hải Bình bước xuống từ xe của Lạc Lạc, điều này nằm trong dự đoán.

Việc tiếp theo khiến người ta cảm thấy thú vị hơn nhiều, người phụ nữ hôm qua đứng trước cổng nhà đón bọn họ.
Mạc Gia Kỳ nhìn lại đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào lớp, cô yên tĩnh quan sát ba người bọn họ nói nói cười cười.

Để ý mới thấy Lạc Lạc ngày hôm nay không có ý định đi học thì phải.
Gương mặt của Tiểu Bình hình như không được vui vẻ cho lắm, cứ ủ rũ mãi.
Trong lòng một chút khó chịu mặc nhiên không hề có ý định sẽ nổi lên cơn thịnh nộ, hoặc ganh tỵ đòi lại vị trí mà Lạc Lạc đang đứng, người bị che mắt thì cứ để bọn họ suốt đời này lầm đường lạc lối.
Tạ Dương Tiễn nhìn thấy diễn cảnh phía trước, trầm lặng hỏi: “Cô chủ, sắp đến giờ rồi.”
“Xuất phát đi.”
Tạ Dương Tiễn khởi động xe chạy thẳng đến trường, ngày hôm nay diễn ra một cách suông sẻ, Lạc Lạc không đến trường, không phải đụng mặt An Phong.

Người ta hay nói yên bình trước cơn bão, chính là cảm giác này đây, ngoại trừ một số lời mỉa mai, lời đồn vô căn cứ về vụ tai nạn nào đó.
Tại cửa hàng tiện lợi gần nhà của Thượng Thiên Thiên.
Con bé vừa đi học về, định mua một số thứ nấu bữa trưa cho bản thân, đem đến bệnh viện thăm Thượng Dao.

Thanh toán xong túi tiền xẹp một ít, nhưng không sao Mạc chủ tịch tài trợ số tiền có trong tài khoản vẫn đủ dùng hết năm.

Bước ra khỏi cửa đi dọc theo con hẻm bị một đám người chặn đường, hôm nay trời nắng gắt nên ít người qua lại vào giờ này.
“Các anh chặn đường tôi sao?” Con bé nhướng mày hỏi “Xác định không nhầm người chứ?”
Đám người kia không nói lời dư thừa, vết thương trên mặt ngày hôm qua Thượng Lâm để lại vẫn còn rất thê thảm.

Bọn chúng quyết rửa hận, không còn vì tiền mà làm việc là mối thù nhất định phải trả, trả lại gấp đôi.
Thượng Thiên Thiên lui hai bước, đặt túi thức ăn và cặp sách xuống.
“Tao xác nhận là bọn mày đánh trước đấy.”
Cả hai lao vào đánh nhau, ánh mắt của bọn côn đồ tóe ra tia lửa tức giận.

Thượng Thiên Thiên trái ngược giữ tâm thế chơi đùa, đánh người đến thỏa thích.

Đánh đến một đám ngã như rạ, máu tí tách rơi xuống từ nắm đấm của Thượng Thiên Thiên.
Con bé giũ giũ để máu chảy xuống hết, đi đến nhặt cặp sách và túi đồ lên.

Bước lên tay của tên đánh hăng nhất, vô cùng thỏa mãn.
Trở về căn nhà không tính là rộng, Thượng Thiên Thiên lập tức nhắn tin với anh trai.
Mạc Gia Kỳ xong buổi học đang ngồi trên xe của Tạ Dương Tiễn, tiếng chuông báo của điện thoại quá đỗi quen thuộc cô liền nhầm lẫn rằng đó là của bản thân.
“Anh biết chuyện gì vừa xảy ra không? Một đám chặn đường ở hẻm, rất động.”
Thượng Thiên Thiên còn kèm theo icon sợ hãi, cô đọc xong thì phát hoảng vì tự tiện đọc tin nhắn của người ta.
Cô vội nhắn lại: “Chị đang dùng điện thoại của anh trai em, không cẩn thận xem tin nhắn, thật xin lỗi.

Em có bị thương không? Cho chị địa chỉ, sẽ lập tức đến đó.”

Con bé cười tủm tỉm nhưng tự trấn tĩnh bản thân không được nghĩ nhiều, lập tức nhắn lại: “Em hoàn toàn khỏe mạnh chị không cần lo lắng, bậc thang dẫn lên nhà em rất nhiều sợ rằng chị sẽ mệt.”
Giờ về nhà cũng không còn chuyện gì để làm, kế hoạch đáp trả Lạc Lạc đã lên được một nửa cô muốn đi đây đi đó cho khuây khỏa.
Mạc Gia Kỳ thoải mái gõ tin nhắn: “Chị cũng rất khỏe.”
Cô đi theo địa chỉ mà Thượng Thiên Thiên đưa, chiếc xe sang trọng phải dừng lại trước hẻm.

Tạ Dương Tiễn khó khăn tìm chỗ đổ xe, cô chậm một chút đợi cậu ta chạy theo.
“Cô chủ, có nên báo với đội trưởng một tiếng không?” Cậu ta dè dặt hỏi.
“Tôi đang dùng điện thoại của Thượng Lâm.” Mạc Gia Kỳ mang theo cảm giác tội lỗi nói tiếp “Khi nào về thì đem cái đã bị hỏng sửa lại giúp tôi.”
Tạ Dương Tiễn nghiêm túc gật đầu.
Hai người bọn họ đứng trước bậc thang dẫn lên thiên đường, Tạ Dương Tiễn nhìn những bậc thang kéo dài vô tận sau lại nhìn Mạc Gia Kỳ, thật sự muốn hỏi người bên cạnh đã đổi ý chưa? Cậu ta thân thể khỏe mạnh, tập thể dục đều đặn còn cảm thấy như đi leo núi, cô chủ nhỏ thật sự sẽ ổn?
Mạc Gia Kỳ nhấc chân đi từng bước, trên tay cầm một vài thứ linh tinh, cũng không thể đến tay không như thế sẽ rất ngại.
Tạ Dương Tiễn đi bên phía ánh nắng chiếu vào, lấy bóng của mình che cho Mạc tiểu thư.

Cậu ta không tinh tế nên chẳng mang theo ô, cũng không năng nổ như Thượng Lâm có thể chạy đi chạy lại bất chấp trời như trút nước, hoặc chạy dưới trời nắng đổ lửa.
Mạc Gia Kỳ bật cười, rất muốn nói gì đó để trêu Tạ Dương Tiễn nhưng tốt nhất là để lại niềm vui trong lòng, nói ra không khí nhất định sẽ đi vào ngõ cụt.

Cô nhớ rõ tên Tạ Dương Tiễn là bởi vì sau khi Thượng Lâm chết, người kế nhiệm là cậu ta.
Tạ Dương Tiễn lúc sáng lau mồ hôi lạnh, trưa cũng lau nhưng nó không còn lạnh nữa rồi, sắp cháy khét đến nơi, gương mặt bí xị vì hai chục bật thang nữa mới đến nơi.
Cậu ta thở hồng hộc hỏi: “Cô chủ, vẫn ổn chứ?”
Trên người Mạc Gia Kỳ không lấy một giọt mồ hôi, hơi thở có hơi bất ổn cô híp mắt nói: “Anh cõng tôi sao?”

Đối phương lắc đầu đến không cần cổ, thời điểm này mà cõng là chết cả đôi.
Thượng Thiên Thiên cuốn quýt chạy đến: “Trời nắng như vậy không có nổi một cái mũ, lỡ như chị phơi nắng đến ngốc luôn thì sao?”
Nhìn thấy con bé thật sự không có vết thương cô mới nhẹ lòng được một chút, đừng hỏi vì sao lại đem theo quan tâm nhiều như vậy.

Bởi vì Thượng Thiên Thiến xếp thứ ba trong danh sách Mạc Gia Kỳ coi trọng.
Ông bà Mạc chiếm vững vị trí số một, Thượng Lâm không nói cũng biết thứ hai, đời này cô không nợ gì Thượng Lâm, đời trước nợ rất nhiều.

Đưa anh đến trước lưỡi hái của thần chết, lấy đi một người anh trai tốt của Thượng Thiên Thiên, con trai ngoan của Thượng Dao.
Nhưng trớ trêu thay, thời điểm đó mù quáng đuổi theo An Phong chẳng biết cảm giác tội lỗi là gì, cũng phủ nhận cái chết Thượng Lâm liên quan đến cô.
Mạc Gia Kỳ đưa một số đồ ăn vặt cùng với quần áo mà cô tiện tay mua trên đường, cô mua dựa trên sở thích của Thượng Thiên Thiên.
“Cái cớ quá hoàn hảo để thoái thác gia sản của nhà họ Mạc để lại.”
Nghe xong con bé muốn sảng hồn, lời này Mạc chủ tịch mà nghe được thì khác gì gia đình nổi sóng gió.

Thượng Thiên Thiên hiểu rõ, những chuyện khác Mạc chủ tịch và phu nhân có thể nhượng bộ nhưng điều này thì không thể.
“Chị vào đi.” Thượng Thiên Thiên cố gắng vờ như không hiểu chuyện gì.
Cậu vệ sĩ vừa vào đến nhà đã không thể đứng thẳng, chân mất hết cảm giác.

Mạc Gia Kỳ tình trạng cũng không khác gì, bọn họ không ai nghiêm túc được.
Cô nhìn xung quanh xem cách bày trí của căn nhà, đơn giản nhưng vẫn hợp lý.

Vừa nhìn đến bức ảnh gia đình, Thượng Thiên Thiên như không cần mạng sống mà lao đến úp khung ảnh xuống.
“Không có gì để xem.” Thượng Thiên Thiên bối rối tiếp tục nói “Chắc chị đối lắm rồi, đi rửa mặt rồi dùng cơm.”
“Chị chưa nhìn thấy gì đâu, em yên tâm đi.”
Cô di chuyển đến phòng vệ sinh rửa hết những bụi bẩn bám trên mặt, vô tình thấy được vết máu chưa trôi đi hết trên bồn rửa mặt, tiện tay xử lý giúp.
Khi quay lại không hề đề cập đến chuyện bản thân vừa nhìn thấy, Mạc Gia Kỳ nói: “Thiên Thiên tài thật, chị chẳng nấu được món nào.”
Con bé nhanh nhạy đáp: “Anh trai em nấu còn giỏi hơn, chị yên tâm.”

Vẻ mặt đắc ý của Thượng Thiên Thiên khiến cô sững lại, vừa rồi hình như có ẩn ý.

Tạ Dương Tiễn giả vờ như chưa nghe thấy gì hết, câu nói nhận tiền làm việc lặp đi lặp lại vài ba lần.
Lúc nãy chỉ là khen cho có lệ nhưng khi ăn vào miệng mới cảm nhận được mỹ vị nhân gian, nguyên liệu rẻ tiền nhưng ngon một cách kỳ lạ.

So với những món cầu kỳ mà dì Lý nấu không hề thua kém một chút nào.
Mạc Gia Kỳ từ tốn nhai hết cơm trong miệng, Tạ Dương Tiễn và Thượng Thiên Thiên ăn ngấu nghiến nhìn lại cũng phải ngại vài phần.

Sinh ra trong gia đình như vậy, tính khí có thể tồi nhưng thói quen được Túy Liên rèn giũa lý nào lại tồi?
Không khí im lặng không ai dám lên tiếng phá vỡ, con bé và chàng vệ sĩ cứ nghĩ bản thân đang ngồi trên chiếc bàn dài năm mét, chính là bữa ăn quan trọng khi họp gia đình.

Tạ Dương Tiễn được ngồi ăn cùng đã lắm phúc đức chẳng dám nói tiếng nào.
Thượng Thiên cố nuốt đống đồ ăn vào bụng.
Ăn xong Mạc Gia Kỳ định xuống rửa bát nhưng làm rơi vỡ vài cái, tốt nhất là nên nhờ Tạ Dương Tiễn làm thay.
“Chị đã trả công cho em hai lần, nói đi có chuyện gì muốn làm hay không?” Thượng Thiên Thiên lắc đầu nói “Nếu không thì em sẽ xem như chị hối lộ để khai thác thông tin của anh trai em.”
Mạc Gia Kỳ mờ mịt khó hiểu, rốt cuộc bản thân đã làm ra hành động mờ ám gì khiến con bé nhầm tưởng lớn như vậy.
“Hiện tại vẫn chưa nghĩ ra.” Cô thắc mắc hỏi “Chị nhớ ba em không được khỏe, sao lại không chuyển nhà đi kiếm chỗ tốt một chút.”
Cảm xúc của con bé vẫn bình ổn, cô không nghĩ đã đụng chạm thứ gì không nên.
Thượng Thiên Thiên nhướng mày nói: “Lúc trước không phải ở nơi này, tiền thuốc thang của ba vẫn ổn.

Gần đây có chút khó nói, từ khi ba nhập viện mới chuyển đến đây, tiết kiệm tiền thuê.”
“Bây giờ em chuẩn bị đi đâu sao?”
Cô bé gật đầu nói: “Em đến bệnh viện đem bữa trưa đến cho ba.”
“Thuận đường nên…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi