BUÔNG THA - THẢO PHẠM



“Em nhất định phải đợi tôi... Uyển Vy, nếu có kiếp sau... tôi sẽ tiếp tục bảo vệ em...”

Giang Phong cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán Bạch Uyển Vy rồi quay người rời đi. Hắn không còn đủ dũng khí để nhìn mặt cô nữa...

...

Sau đó một tuần, Giang Phong vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, hắn thường xuyên nổi nóng, chỉ cần nhìn thấy một chỗ không vừa ý là liền mắng mỏ thậm tệ. Rõ ràng là hắn trở nên tốt hơn là vì có Bạch Uyển Vy. Nhưng giờ đây, cô đi rồi, hắn chẳng còn lí do gì để làm vậy nữa.

Giang Phong đang ở trong thư phòng của mình, cả căn phòng lớn chìm trong sự tĩnh mịch khiến hắn cảm thấy thật lạnh giá. Nơi này đâu có hơi ấm của Bạch Uyển Vy, hắn làm sao có thể thấy ấm áp được. Bỗng chốc, cánh cửa được mở ra, tia sáng nhỏ len lỏi vào trong phòng.

Là Uyển Đình, con bé còn đang cầm trên tay một tấm thiệp. Giang Phong hoàn toàn có thể thấy rõ là con bé rất sợ hãi, nó không biết có nên đưa tấm thiệp đó cho hắn hay không.

“Cha...”

“Con để lên bàn đi.”

Uyển Đình đặt tấm thiệp lên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cho dù được cha cưng chiều, con bé vẫn luôn lo lắng rằng cha sẽ nổi nóng với mình, bởi vì từ khi mẹ đi, cha đã thay đổi rồi.

Nó cũng dần dần biết rằng mình phải hiểu chuyện hơn, không thể vô tư cười đùa như trước nữa, gia đình này đã vĩnh viễn thiếu đi mảnh ghép quan trọng nhất rồi.

Ngay khi Giang Phong mở tấm thiệp ra, cái tên được viết trên đó đã kích động hắn, làm cho hắn ngay lập tức xé nát nó thành mảnh vụn.


“Đường Bích Vân... cô không biết an phận sao...”

Đường Bích Vân đã chọc phải ổ kiến lửa rồi. Bạch Uyển Vy vừa mới mất được một tuần, cô ta đã nóng lòng gửi thiệp cưới đến cho Giang Phong, rõ ràng là không coi hắn ra gì, muốn giễu võ giương oai trước mặt hắn rằng so với hắn, cô ta hạnh phúc hơn.

Trong mắt Giang Phong không thể chứa nổi một hạt cát, hắn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sắc bén nhìn những mảnh giấy vụn trên sàn. Bạch Uyển Vy không muốn hắn ra tay tàn độc, nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa rồi.

Cô ta rạch vết thương trong tim của hắn ra, vậy thì đừng trách hắn độc ác.

Hai ngày sau, Giang Phong đến tham dự hôn lễ của Đường Bích Vân. Trong chiếc váy cưới, cô ta quả thực rất lộng lẫy, nhưng khi Giang Phong nhìn vào, hắn chỉ thấy chán ghét. Hắn không hiểu nổi... tại sao hắn lại có thể vì cô ta mà bỏ rơi Bạch Uyển Vy ?

Hắn điên thật rồi.

Cho đến thời khắc trao nhẫn, Giang Phong bỗng dưng rút một khẩu súng ra, tháo chốt an toàn rồi nổ súng, viên đạn xuyên thẳng vào bàn tay của chú rể. Anh ta hét lên, tay còn lại nắm chặt cổ tay mình trong đau đớn, máu bắn tứ tung, vấy lên toàn bộ quần áo trắng muốt.

Giang Phong biết, trò này cũng chẳng nhằm nhò gì cả, đây chỉ là màn mở đầu mà thôi. Những gì hắn muốn Đường Bích Vân phải trả còn nhiều hơn nữa.

“Giang Phong anh dừng lại !”

“Chẳng phải chính cô mời tôi đến đây sao ? Đuổi khách đi, xem ra không có chút tâm ý nào cả.”

“Tôi chỉ muốn anh tới góp vui.”

“Góp vui ?”

Giang Phong cười lạnh, khoé môi hắn nhếch lên một đường cong nguy hiểm. Bạch Uyển Vy mới mất không lâu, cô ta đã tổ chức đám cưới là có ý gì ? Đừng có nói với hắn là cô ta không hề biết chuyện này.

Giang Phong một lần nữa lại nổ súng, lần này lại nhắm thẳng vào bụng người đàn ông đang đứng bên cạnh Đường Bích Vân, càng khiến hội trường thêm hỗn loạn. Hắn không cần biết cô ta đối với người kia có quan hệ gì, hắn chỉ biết là hắn phải tước đoạt mọi thứ của cô ta đi.

Anh ta ngã xuống, Đường Bích Vân hốt hoảng, nhưng rồi lại bị người của Giang Phong lôi đi.

“Tôi sai rồi, Giang Phong, tôi không dám nữa đâu, tha cho tôi đi...”

“Tôi xin anh, tôi thật sự không dám nữa...”

“Hình như cô còn chưa biết cái miệng hại cái thân là thế nào rồi.”

Vệ sĩ đưa cho Giang Phong một con dao găm, một tay hắn cầm lấy, một tay giữ chặt cằm cô ta, hai người đàn ông cao lớn đằng sau khoá tay Đường Bích Vân lại. Lưỡi dao sắc bén ấy, khiến cho cô ta gào thét điên cuồng.

“Không....”

Ánh mắt của Giang Phong hoàn toàn vô cảm, hắn cố tình tiến hành vô cùng chậm rãi, lưỡi dao cứ từ từ mà cắt đi lưỡi của Đường Bích Vân, tiếng kêu la thảm thiết cũng nhỏ dần rồi tan biến.

Giang Phong vứt con dao xuống, nhìn bàn tay đã dính đầy máu của người phụ nữ dơ bẩn kia mà không khỏi khó chịu, đôi mày rậm của hắn cau lại.

“Cắt toàn bộ gân tay cùng gân chân của cô ta đi, rồi sau đó ném cô ta vào viện tâm thần.”


Đường Bích Vân sợ đến mất mật, cô ta liên tục lắc đầu, Giang Phong quay lại nhìn cô ta. Bắt gặp cặp mắt lạnh lẽo của hắn, cô ta sững sờ, trái tim như muốn ngừng đập. Giang Phong như vậy... là chắc chắn muốn cô ta sống không được mà chết cũng không xong sao ?

Cả người Đường Bích Vân bỗng chốc run rẩy khi nghĩ đến những gì mình sẽ phải hứng chịu nếu Giang Phong không đồng ý. Cô ta bò đến trước mặt hắn, cúi rạp người xuống, khóc lóc nức nở mà cầu xin.

“Cô cho rằng cô là ai mà tôi phải nhân từ với cô ?”

Thế nhưng, Giang Phong không những không động lòng mà còn càng thêm chán ghét. Đây là cái giá mà cô ta phải trả. Hắn vốn dĩ vì Bạch Uyển Vy mà muốn bỏ qua không truy cứu, nhưng cô ta lại chạm tới giới hạn của hắn trước. Vậy thì... hắn chỉ đành thất hứa với cô mà thôi.

Cô hi vọng hắn có thể trở thành một con người lương thiện, nhưng đó vĩnh viễn không phải là hắn, hắn không thể để yên cho những kẻ đã coi thường mình được.

“Đem cô ta đi.”

Đường Bích Vân bị lôi đi, Giang Phong ngay sau đó cũng rời khỏi hiện trường, mọi hậu quả đều đã có người thu dọn. Trên đường trở về, Giang Phong vẫn chưa kịp thay quần áo, trên người hắn vẫn dính vài vệt máu đỏ.

Hắn đột nhiên nghĩ... nếu hôm nay hắn đã tàn nhẫn, thì tàn nhẫn đến cùng đi. Hắn muốn giải quyết tất cả mọi ân oán.

Giang Phong nhanh chóng lái xe tới trại giam, bàn tay lớn đã nổi đầy gân nắm chặt vô lăng. Hắn không thể kiềm chế được bản thân, hắn cảm thấy rằng mình như là một cỗ máy giết người không chớp mắt vậy.

Mỗi khi nhìn thấy máu tươi đổ xuống, trong thâm tâm hắn lại thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ... Bạch Uyển Vy nói đúng, hắn không phải là con người nữa rồi, hắn là ma quỷ. Vì là ma quỷ, cho nên cô mới muốn rời khỏi hắn đến vậy.

Ngay lúc này, đằng sau Hàn Tử Dương là hai người đàn ông vô cùng lực lưỡng, còn người trước mặt chính là Giang Phong.

“Hả hê lắm sao ? Hàn Tử Dương... cướp cô ấy đi, mày chắc hẳn thoải mái lắm nhỉ.”

Giang Phong đập mạnh hai tay xuống bàn. Mỗi khi đối diện với Hàn Tử Dương, hắn lại thấy không cam tâm... Hàn Tử Dương bắt đầu cười, một nụ cười thật man rợ, những vết sẹo cùng trầy xước trên khuôn mặt càng khiến anh ta trông đáng sợ hơn.

Sau một thời gian dài ở tù, tâm lý của anh ta đôi lúc không ổn định, nhưng chắc hẳn bây giờ anh ta đang rất vui, bởi anh ta có thể nhìn thấy Giang Phong đau khổ. Cho dù... người con gái anh ta đã từng yêu đã rời khỏi thế gian này vì anh ta.

“Sao ? Giang Phong, mày tính giết tao để báo thù sao ? Được thôi, giết đi. Dù gì... người đến bên cô ấy trước... là tao. “

Dù là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, Hàn Tử Dương cũng nhanh hơn Giang Phong một bước. Có cả trăm ngàn cách để chết, anh ta vẫn sẽ là người đến trước.

Giang Phong quả thực đã bị kích động. Hắn là người đến sau, không sai. Nếu như người đến trước là hắn, mọi chuyện đã khác. Bạch Uyển Vy lúc này nhất định vẫn đang sống trong hạnh phúc với hắn và con.

“Không dám nổ súng sao ? Nổ đi !”

Giang Phong ngay lập tức bóp cò, viên đạn xuyên qua trán của Hàn Tử Dương. Hắn rõ ràng đã chĩa thẳng họng súng vào anh ta, nhưng lại không hề nổ súng cho đến khi bị kích động.

“Giang tiên sinh !”

Máu tươi bắn cả lên mặt, Giang Phong vẫn coi như không có gì xảy ra, bình thản mà ra lệnh: “Đem cái xác này cho thú ăn.”

...

Trở về nhà, nhìn lại đôi tay của chính mình đã nhuốm biết bao máu tươi, một cảm giác khác lạ bỗng dâng trào bên trong người Giang Phong. Chỗ này đã dính máu hai đứa con đầu còn chưa kịp thành hình của hắn và Bạch Uyển Vy.


Hắn vẫn còn nhớ rõ phản ứng của Bạch Uyển Vy khi lần đầu mang thai. Cô rất sợ hãi, không biết phải làm gì với đứa trẻ này. Bỏ đi thì không nỡ mà giữ lại cũng không nuôi được. Nhưng chỉ vì một câu không cần của hắn, cô đã phá thai đến hai lần.

Hai lần, hắn đều không an ủi cô một câu, cứ đưa cho cô một khoản tiền lớn là coi như hết việc.

Nghĩ lại đi nghĩ lại, chính hắn cũng ghê tởm bản thân mình tại sao lại độc ác đến thế.

Hiện giờ, ngay cả khi trả thù cho Bạch Uyển Vy, những kẻ hãm hại cô đã phải trả giá, hắn cũng chẳng cảm thấy thoải mái hơn chút nào. Đơn giản là bởi vì cô không muốn hắn làm vậy.

Cô quá đỗi lương thiện... cho nên chỉ muốn sống yên ổn với hắn, mà hắn lại thực hiện nguyện vọng này của cô quá muộn.

Giang Phong lại gục đầu xuống, hắn vò đầu bứt tóc, vết thương trong tim vô thực lại bị rạch ra. Hắn đã gây ra quá nhiều sai lầm, đến cả người con gái gần nửa đời ngây dại vì hắn cũng phải bỏ cuộc.

Lần này, Giang Phong thực sự cũng kiệt sức, muốn bỏ cuộc. Mỗi ngày phải chấp nhận sự thật rằng Bạch Uyển Vy không còn trên cõi đời này nữa, hắn như muốn phát điên. Trước kia, hắn chê cô phiền, muốn cô biến mất. Giờ đây, cô biến mất rồi, hắn chỉ biết điên cuồng tìm kiếm hình ảnh của cô trong vô vọng.

“Uyển Vy... đến lúc nào... em mới có thể để tôi đi...”

“Tôi nhớ em...”

Những kẻ hãm hại cô đã phải trả giá, chắc hẳn giờ đây là đến lượt hắn, bởi vì hắn mới chính là người tổn thương cô nhiều nhất.

Từng mảnh kí ức cứ thế mà ùa về trong tâm trí Giang Phong, dù là vui hay buồn, cũng đủ để hắn bật khóc, những giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh nhỏ trên tay. Hắn cũng có trái tim mà, trái tim của hắn dành cho một người con gái duy nhất, nhưng Bạch Uyển Vy đã đem theo nó mà đi rồi.

Giờ đây, khoảng cách để hai người gặp nhau, còn rất xa, thế nhưng hắn sẽ rút gọn nó từng ngày, từng ngày một.

“Những nguyện vọng của em, tôi sẽ thay em hoàn thành...”

Hắn sẽ nuôi nấng con của hai người thật tốt, sẽ chậm rãi nhìn chúng trưởng thành, nhìn chúng tìm được nửa kia của mình, nhìn chúng... kết hôn.

Bạch Uyển Vy chỉ cần hắn như vậy thôi. Hai người không thể hạnh phúc bên nhau, nhưng Thành Thành và Uyển Đình nhất định phải hạnh phúc cha mẹ chúng cảm nhận những gì tốt đẹp nhất.

Rồi sẽ có một ngày, hắn có thể tới một thế giới chỉ có riêng mình hai người, để một lần nữa gặp lại cô.

\_\_END\_\_




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi