BÚP BÊ CỦA ĐẾ THIẾU


Kể từ hôm đó, mỗi ngày Đế Thiết Thành đều tới phòng hồi sức của Cát Diệp.

Cô vẫn bất tỉnh li bì, nhưng anh lại có thể dành ra cả tiếng đồng hồ ngồi ngồi trong im lặng bên cô.
Công việc thường ngày của các y tá bị anh chiếm hết.

Chính tay anh đã vệ sinh thân thể, chải tóc, thay đồ và bôi thuốc lên vết thương cho Cát Diệp.

Toàn bộ cơ thể cô đẹp chuẩn chỉnh, chỉ có điều là xuất hiện thêm nhiều chỗ bị bầm tím và vết trầy xước chồng chéo lên nhau.
Đế Thiết Thành lo khi tỉnh lại, cô sẽ vì thế mà trở nên tự ti.

May thay bác sĩ trị liệu đã nói với anh rằng nếu được chăm sóc tốt, có khả năng thương tích cũng sớm lành và không để lại sẹo.
Chiều thứ tám kể từ khi cả hai bắt đầu được điều trị tại bệnh viện, Đế Thiết Thành tiếp tục ghé đến nơi cô như mọi khi.
Lần này anh mang theo một quyển sách mà cô yêu thích, say sưa đọc cho cô dù biết cô còn chưa thể nghe được.
Vì sức khỏe đang dần hồi phục, hơi thở và chất giọng của anh cũng cải thiện hơn được phần nào, cánh tay từng bị trúng đạn tuy còn yếu nhưng tạm cử động được nhẹ nhàng, những vết roi da cũng tan dần, tuy nhiên phần chấn thương trên trán có vẻ tốn nhiều thời gian để lành lặn.
"Tôi hết đẹp trai rồi.

Em có còn muốn ngắm nhìn tôi mỗi ngày nữa không?" Đế Thiết Thành cười đùa.
Cát Diệp mắt vẫn nhắm nghiền.

Anh đành lủi thủi chỉnh lại chăn giúp cô, trong lòng lại trào dâng cảm giác buồn tủi:
"Em biết không.

Mỗi ngày nhìn em tiều tụy thế này lại là một ngày trái tim tôi khổ sở vô cùng."
Sau đó Đế Thiết Thành nắm lấy đôi tay gầy guộc của Cát Diệp, áp tay cô lên má mình.
"Em sớm tỉnh lại được không? Thiếu em, tôi...cô đơn lắm."
Đột nhiên vài giây ngay sau đó, ngón trỏ của Cát Diệp khẽ động đậy.


Anh giật mình ngơ ngác.

Và quả nhiên nghe lời khẩn cầu của anh, Cát Diệp đã dần dần tỉnh lại.
Đế Thiết Thành vui mừng gọi bác sĩ đến.

Sau đó anh lập tức quay lại, hôn lên khóe mắt và động viên cô búp bê:
"Em còn cảm thấy khó chịu ở đâu không? Cố gắng một chút, rồi sức khỏe sẽ sớm bình phục thôi em à."
Cát Diệp khe khẽ ậm ừ trong họng, cô chưa đủ tỉnh táo để có thể giao tiếp, cũng không đủ sức để ngồi dậy.

Thế nhưng để đáp lại câu hỏi của anh, cô chậm rãi đặt tay lên bụng mình.
"À...bụng em không ổn sao?" Đế Thiết Thành gượng gạo vờ như không có chuyện gì.
Anh xoa đầu Cát Diệp, dịu dàng trấn an:
"Chắc do dùng nhiều thuốc nên hệ tiêu hóa của em chưa kịp thích ứng.

Để anh lấy nước cho em, uống xong biết đâu sẽ đỡ hơn đôi chút."
Cát Diệp gật đầu, dù có rất nhiều điều muốn nói song vì lưỡi mình vẫn còn tê cứng nên không thể.
Hôm đó, các y bác sĩ tất bật chăm sóc cho cô hậu cơn bất tỉnh triền miên.

Đế Thiết Thành cũng nhất quyết đòi ở lại phòng bệnh của Cát Diệp, nên họ đành thay băng gạc và vệ sinh những vết khâu trên người anh trực tiếp tại đây.
Cứ một lát, anh lại hỏi han xem cô thấy thế nào.

Cô khẽ mỉm cười và gật gù thay câu trả lời.

Mọi người xung quanh thấy vậy, cũng không nỡ chia tách đôi uyên ương.
Sang ngày hôm sau, Cát Diệp đã khá hơn khi có thể nói chuyện trở lại.
Biết tin này, Đế phu nhân cùng chồng mình cũng liền tới bệnh viện thăm con dâu tương lai.

Đôi vợ chồng già mang theo đủ hoa quả cùng thuốc bổ, luôn miệng hỏi han Cát Diệp.

"Ơn trời! Ba mẹ thật sự đã rất lo cho các con."
"Bọn con đều đã ổn rồi.

Bác hãy cứ yên tâm ạ." Cát Diệp cười trừ.
Nghe vậy, bà Đế bĩu môi ngay:
"Sao con vẫn còn khách sáo vậy chứ.

Sớm muộn gì rồi cũng trở thành thiếu phu nhân thôi mà."
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống, liếc Đế Thiết Thành ở góc phòng như đang ra tín hiệu cầu cứu.
Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng, thế nhưng không những không có ý định bênh vực cô mà còn hùa theo mẹ mình:
"Mẹ tôi nói đúng đấy.

Em có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi cái ghế ấy đâu vợ nhỏ à."
Cát Diệp uất ức lườm anh, không thèm nhìn mặt anh nữa.

Cũng may rằng cô đã quay đầu đi, bởi thật ra ngay sau khi nói hai chữ "vợ nhỏ", chính bản thân Đế Thiết Thành cũng ngượng chín mặt.
Anh len lén đưa tay lên che đi vành tai ửng đỏ, thầm ước sau này, mỗi ngày đều có thể gọi cô bằng một tiếng "vợ" ngọt ngào.
Đến tận tối muộn, khi tất cả đều đã rời khỏi phòng bệnh, Đế Thiết Thành và Cát Diệp mới có được không gian riêng tư.
"Em thật không dám tin chúng ta đã trải qua những chuyện kinh khủng ấy." cô rùng mình nhớ về cơn ác mộng xảy ra hơn một tuần trước.
Đế Thiết Thành đút cháo cho cô ăn, trầm ngâm nói:
"Phải phải.

Tôi cũng không dám tin em đã tự rạch tay, nhảy khỏi ban công, rồi còn quay lại cứu tôi, cùng tôi uống độc dược.

Lá gan của em lớn thật đấy."
Cát Diệp cười khì, không còn nhớ rõ lúc mình rơi vào cảm xúc cực đoan đã mất kiểm soát ra sao.


Cô chỉ biết rằng khi ấy, toàn bộ tâm trí cô đều hướng về anh, sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh.
Cả hai trò chuyện thêm một hồi thì chợt nghe có ai gõ cửa.
"Để tôi." Đế Thiết Thành đứng dậy.
Anh hé cửa nhìn ra, bất ngờ khi thấy vị khách thăm muộn.
Quay đầu lại, anh nói với cô:
"Có người muốn gặp em."
Rồi sau đó anh rời đi để nhường chỗ cho người kia bước vào.

Cát Diệp đưa đôi mắt hờ hững nhìn cô ta:
"Tùng Chi? Cậu tới đây làm gì?"
"À...Tôi nghe nói cậu đã thoát khỏi cơn nguy kịch nên..." Tùng Chi ngập ngừng, né tránh ánh nhìn lạnh lẽo ấy.
"Haha.

Cậu thay Trần Khánh đến kiểm tra xem tôi đã chết chưa phải không?"
"Không! Tôi không có ý đó."
Tùng Chi vội gạt phăng đi rồi hạ mình nhận tội:
"Tôi thật sự xin lỗi."
"Vì điều gì?"
"Vì đã phản bội cậu..."
Cát Diệp cong môi cười nhạt, không vội đáp lại lời bạn mình.

Tùng Chi càng lo lắng hơn trước sự im lặng này, cô bối rối quan sát biểu cảm xa cách kia, không biết nên hành xử ra sao.
Một hồi lâu sau, Cát Diệp khoanh tay lại, hắng giọng:
"Tôi biết mà.

Vậy nên từ nay về sau, tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không cần phải còn tình bạn nào nữa."
Câu nói nhỏ nhẹ tựa gió thoảng khiến Tùng Chi khẽ run lên.

Trước khi bước vào, cô đã tự nhắc nhở bản thân đừng ôm nhiều hy vọng viển vông, sẵn sàng tâm thế để có thể nghe lời oán trách và tự mình ra đi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc chính tai nghe được lời ruồng bỏ của Cát Diệp, cô không thể nào ngay nổi cảm giác buồn tủi lấn át đi lí trí rồi trực trào thoát ra bằng hai hàng lệ tuôn dài.
Đây chính là cái giá phải trả cho sự lừa dối lòng tin.


Tùng Chi cay đắng chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng Cát Diệp đột nhiên đưa tay ra vuốt nhẹ đôi gò má đầm đìa nước mắt của Tùng Chi, ngân nga bông đùa:
"Bởi vì làm bạn lỗi thời rồi, giờ cậu có đồng ý trở thành tri kỉ của tôi không?"
Tùng Chi ngỡ ngàng nhìn Cát Diệp, đôi mắt cô ngân ngấn một cảm xúc xốn xang mãnh liệt.

Cô nghĩ mình dường như đã đau lòng đến sinh hoang tưởng, nhưng không, Cát Diệp vẫn ở trước mặt cô, mỉm cười và giúp cô lau đi dòng lệ.
"Nhưng tôi đã..."
"Cậu không hề có lỗi.

Đế thiếu đã nói cho tôi tường tận câu chuyện rồi.

Chính cậu đã lén đánh tráo chất độc với thuốc mê và cứu bọn tôi.

Chính cậu đã luôn âm thầm bảo vệ tôi mà, phải không?"
Thì ra Cát Diệp không giận cô.

Tùng Chi thấy mình như rũ bỏ được hết toàn bộ lo lắng đã hằng trĩu nặng trong lòng.

Cô lập tức xà vào lòng Cát Diệp, ôm thật chặt bạn thân mình và vừa cười vừa khóc như một đứa trẻ.
Đây mới chính là một tình thật thật sự: thấu hiểu, khoan dung, chân thành.
Nắm lấy đôi tay gầy của Cát Diệp, Tùng Chi hớn hở:
"Được.

Chúng ta mãi là tri kỉ..."
"Tôi phản đối!" một giọng nói từ đâu bất ngờ vang lên, xen ngang bầu không khí cảm động.
Đế Thiết Thành sầm sập đẩy cửa bước vào.

Anh đứng đối diện hai cô gái, khoanh tay trước ngực và để lộ rõ sự bất bình trên gương mặt:
"Em coi Tùng Chi là trỉ kỉ, vậy thì tôi là gì của em? Em định cho tôi ra rìa à?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi