BÚP BÊ CỦA ĐẾ THIẾU


Khắc Cát Diệp bấm ngón tay, đưa mắt nhìn anh.

Ánh mắt kia cũng đáp lại, vẫn một sắc thái kiên định như vậy, như muốn ghim chặt vào trái tim cô, không vương chút sóng phẫn nộ.
"Đế thiếu, nếu còn làm vậy, em sẽ nảy sinh lòng tham mất." Khắc Cát Diệp tự thú.
Đế Thiết Thành ôn nhu kéo cô vào lòng, đưa ngón tay vuốt dọc cánh môi hồng, nói:
"Tôi là đang muốn chiều hư em."
Trong thoáng chốc, Khắc Cát Diệp thấy mình giống như một đứa trẻ, và chú sóc nhỏ trong lòng cô không còn ngủ đông nữa, nó vươn vai, rũ rũ chiếc đuôi xù, rồi nhảy nhót khắp nơi.

Chú sóc đó sẽ chạy trên những cành thông đã tan tuyết, chú sẽ đi tìm quả thông đầu tiên của mùa xuân và ấp ủ nó như ấp ủ một bữa sáng ngon lành sau một giấc dài.
"Thoải mái ôm hôn, tôi không phiền đâu." Đế Thiết Thành, sau khi chăm chú quan sát từng biểu cảm của Khắc Cát Diệp, liền dụ dỗ cô.
Khắc Cát Diệp được anh cho phép mới rón rén mở lòng.
Thú thực, cô không giỏi lắm ở khoản bộc lộ cảm xúc, và chính cô cũng không rõ rung động đang xốn xang trong tim mình là gì.
Khắc Cát Diệp chỉ biết bản thân đang thấy vô cùng cảm động trước sự dịu dàng vô điều kiện của Đế Thiết Thành.

Thế là cô áp bàn tay lên chiếc xương quai hàm nam tính, cẩn trọng vuốt ve từng đường nét góc cạnh.

Gương mặt anh gần cô trong gang tấc.

Từ góc độ này, có thể thấy rõ hàng lông mày sắc bén, đôi mắt xám lạnh thâm sâu tựa sương đông ảm đạm, và cánh môi tuấn tú, không dày nhưng cũng không mỏng, đủ để khiến cô đắm chìm thật lâu vào một nụ hôn ngọt ngào.
"Đế thiếu trông thật xinh đẹp." Khắc Cát Diệp mơ hồ khen ngợi.
Lời khen ngộ nghĩnh của cô khiến Đế Thiết Thành không khỏi bật cười.

Mặc dù anh rất ít khi cười, và không mấy thứ có thể làm cho anh cười, nhưng Cát Diệp lại là ngoại lệ.
"Lời này nên dành cho em thì đúng hơn.

Em có biết trông em bây giờ đáng yêu đến mức nào không?"
Cô lắc lắc đầu.

Đế Thiết Thành lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô, đặt năm ngón tay thon thon lên ngực mình.
Nhịp tim anh đập có phần vội vã.

Âm thanh thổn thức tuy không diễn tả thành lời, mà vẫn chân thành tận tâm can.
"Đến mức này này."
Đêm đó, khi căn biệt phủ đã tắt đèn và chìm vào tĩnh lặng, Khắc Cát Diệp đột ngột thức giấc giữa chừng.

Cô thấy bụng mình có chút không thoải mái, có vẻ là do bữa tối đã ăn hơi nhiều nên giờ vẫn còn chưa tiêu hóa hết.
Bước xuống vườn, Khắc Cát Diệp đi lại nhẹ nhàng cho vơi đi cơn khó chịu.
Cô chợt thấy ban công phòng ngủ của Đế Thiết Thành vẫn còn để mở.


Anh đang đứng ở đó, dáng vẻ trầm tư càng thêm lạnh lẽo và đơn độc dưới trăng.
Khắc Cát Diệp trở vào trong, đi tới gõ cửa phòng anh.
"Cốc...cốc"
"Em vào đi." Đế Thiết Thành chậm rãi đáp.
Sau đó, hai thân ảnh đứng cạnh nhau một hồi lâu, không nói lời nào.

Nhìn vào dáng vẻ trầm mặc của chủ nhân, Khắc Cát Diệp lên tiếng trước:
"Đế thiếu ổn chứ?"
Đế Thiết Thành xoa đầu cô, nói:
"Ổn, chỉ là tôi mắc chứng mất ngủ nhiều năm rồi, thức khuya cũng đã là thói quen..."
Trong chất giọng trầm ấm của anh mang theo ngữ khí mệt mỏi, thế nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, không muốn để Cát Diệp phải lo lắng.
Nghe xong, đôi đồng tử xanh thẳm kiều diễm khẽ động, cô nắm nhẹ tay áo Đế Thiết Thành, kéo anh quay trở về chiếc giường trống trải.

Khi anh đã đặt lưng xuống, Khắc Cát Diệp cũng nằm lại bên anh, để mái đầu nam tính tựa vào hõm cổ mình.
Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng mơn man qua chóp mũi khiến Đế Thiết Thành thấy dễ chịu hẳn đi.

Và bỗng nhiên khuôn miệng cô hé mở, cất lên thứ âm thanh dịu dàng đến lạ:

"Vì tinh tú và vầng trăng ơi,
Xin hãy đưa chàng vào giấc mộng say,
Đưa chàng đến với đồng cỏ những ngàn mây,
Nơi nắng ngả màu, ôm lấy bờ mi khép.
Nơi có mưa giăng, cùng cánh chuồn tuyệt đẹp,
Có êm đềm, sóng cuộn dưới lòng sông,
Nơi có em chờ chàng bên rìa mộng,
Ngủ đi nào, chàng Đế thiếu của em..."
Tiếng hát của Khắc Cát Diệp lấp đầy màn đêm trống rỗng bằng bao ngọt ngào và êm dịu.

Giai điệu trong trẻo cứ thế ôm lấy từng tế bào thính giác, vuốt nhẹ cho mi mắt anh nhắm lại.
Đế Thiết Thành thiếp đi giữa lời ru ấm tình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi