BÚP BÊ SỮA CỦA DIỆP THIẾU GIA

Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư, hơi thở phì phò, cũng không nhẫn tâm buông cô ra. Trong ánh mắt cô mang theo bi thương, điềm đạm đáng yêu như vậy nhìn anh, lòng anh cũng nổi lên cảm giác cực kỳ bi ai. Sân trượt băng to như vậy, rộng rãi phóng khoáng, dường như chỉ có bọn họ, chỉ còn lại có bọn họ. Bên tai anh là tiếng hít thở thật nhỏ của cô, mang theo tiếng nức nở đè nén, mỗi một tiếng, mỗi một chút nghe được trong lòng anh đều tan nát.

Dư Chi đứng ở bên ngoài sân nhìn bọn họ, chậm rãi phát hiện không khí có chút khác thường. Cằm Diệp Mạnh Giác để trên đỉnh đầu Diệp Tư, nhắm mắt lại, bọn họ lặng lẽ đứng nơi đó, không khí quỷ dị đến đáng sợ. Phảng phất như có một chân tướng lẳng lặng từ dưới đất trồi lên. Qua hồi lâu sau, Diệp Mạnh Giác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh đầu Diệp Tư, chân thành như vậy lại vô cùng tuyệt vọng.

Trái tim Dư Chi ầm ầm một mảnh, đúng rồi, đúng rồi, là như thế này không sai.

Cô nghiêng ngả chao đảo ra khỏi sân trượt băng, đối diện là Lý Phồn đang đi đến hỏi: “Sao lại đi ra? Bọn họ đâu? Thật đúng là đáng tiếc, tôi vừa mới qua bên này xử lý chút chuyện. Đã xong rồi sao?”

Dư Chi lắc đầu, miễn cưỡng nói: “Tôi có việc, đi trước.”

Nói xong, không đợi Lý Phồn nói tiếp, liền hốt hoảng chạy ra khỏi nơi đó.

Diệp Mạnh Giác dừng xe vào gara, hai người ngồi trong xe cũng không nhúc nhích, thật lâu sau Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, vừa mới rồi vì sao khóc?”

“Nghĩ đến chuyện lúc còn nhỏ thôi ạ.” Diệp Tư nói.

Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, nói: “Bé cưng, chú gần đây rất bận bịu chuyện công ty, không thể trở về ăn cơm với bé cưng, bé cưng phải nhớ kỹ tự mình ngoan ngoãn ăn cơm, biết không?”

“Dạ.” Diệp Tư ấp úng trả lời.

“Nếu.” Diệp Mạnh Giác do dự một chút, rồi vẫn nói, “Nếu bé cưng cảm thấy buồn cũng có thể đến chỗ của bà ở.”

Diệp Tư lập tức ngẩng đầu, thật nhanh nhìn anh một cái, ánh mắt kia sợ hãi khiến Diệp Mạnh Giác lập tức hận bản thân mình lỡ lời.

Anh vội vã nói tiếp: “Bé cưng, hãy nghe chú nói, nơi này là nhà của bé cưng, chú không phải muốn đuổi bé cưng đi, hiểu không? Chú chỉ sợ lúc mình không có ở nhà, bé cưng sẽ cực kỳ buồn. Nếu bé cưng không muốn đến chỗ của bà thì thôi, có được không?”

“Bé cưng không muốn đi.” Diệp Tư nói, “Chú, bé cưng không đi đâu hết, chú cứ bận rộn làm việc của mình đi, đừng quan tâm tới bé cưng. Bé cưng sẽ thật ngoan mà”

“Chú biết bé cưng nhất định sẽ rất ngoan, chú chỉ sợ bé cưng ở nhà một mình sinh quẫn, lúc chú không có ở nhà, một mình bé cưng sẽ buồn bực. Chú lo lắng bé cưng buồn, bé cưng thấy đó, dì Thái nói gần đây bé cưng cũng không buồn ăn cơm, có phải không?” Diệp Mạnh Giác mềm giọng hỏi.

“Bé cưng không có không ăn cơm.” Diệp Tư nhỏ giọng nói, “Chỉ là gần đây bé cưng ăn không nhiều. Sau này bé cưng sẽ ăn nhiều hơn, ăn thật ngon, chú không cần lo lắng cho bé cưng nữa.”

Diệp Mạnh Giác sờ sờ đầu của cô, không nói nữa. Hôm nay anh vốn muốn đưa bé cưng đến trường học nội trú, như vậy, đối với Diệp Tư mà nói có thể kết giao thêm nhiều bạn bè, với anh mà nói, cũng có thể yên tĩnh một chút, có lẽ thời gian lâu dài, anh sẽ khôi phục lại bình thường. Nhưng nghe dì Thái nói, anh lại sợ hãi trong lòng bé cưng không chịu đựng được. Hồi còn nhỏ cô đã trải qua thương tổn quá sâu, anh sợ hãi không dám nghĩ tới anh nâng niu bé cưng trong lòng bàn tay che chở nhiều năm như vậy lại biến thành đứa nhỏ đáng thương như lúc trước.

Diệp Mạnh Giác không nói lời nào, Diệp Tư càng hoảng, cô nắm lấy góc áo Diệp Mạnh Giác, tội nghiệp nhìn anh, năn nỉ nói: “Chú, chú đừng để bé cưng đi, bé cưng sẽ ngoan ngoãn, chú cứ làm việc của mình, bé cưng vẫn đi học bình thường chú không cần phải theo giúp đâu.”

Diệp Mạnh Giác nhìn dáng vẻ cô dè dặt cẩn trọng, trong lòng càng ão não. Cũng bởi vì những tâm tư đó của anh mà làm cho bé cưng sợ hãi như vậy.

“Được, bé cưng sẽ không đi đâu hết.” anh nói, “Chú cũng vậy, nơi nào cũng không đi, bé cưng đừng sợ.”

Diệp Tư thế này mới yên tâm, cô không cần đi đâu hết, cho dù không thể nói gì, không làm được gì, cứ như vậy đứng bên cạnh chú, đứng ở nơi gần anh nhất, như vậy là đủ rồi.

Diệp Mạnh Giác lại nhìn thấy Dư Chi là vào buổi chiều thứ tư. Lúc trước bọn họ có giao ước sẽ làm bạn trước đã, chính là Dư Chi tự thân xuất mã. Rảnh rang lại nói một ít vấn đề cơ bản, đột nhiên Dư Chi hỏi tới vấn đề có liên quan đến tình cảm.

Diệp Mạnh Giác đối với vấn đề này cảm thấy thật bất ngờ, nhạo báng hỏi: “Tôi không biết đó, từ khi nào thì 《 Thương Giới Danh Nhân 》 cũng có kịch bản như vậy?”

“Em muốn thử thay đổi một chút, anh là bạn em, đương nhiên phải khai đao với anh trước.”

Diệp Mạnh Giác nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy em khai đao đi.”

“Phải nói lời thật nhé.” Dư Chi giống như nói giỡn. “Trả lời cho có lệ là em không chấp nhận.”

“Trước mắt có đối tượng qua lại chưa?” Dư Chi hỏi.

“Không có.”

“Có người trong lòng không?”

“… Có thể không trả lời được không?” Diệp Mạnh Giác hỏi.

“Có thể. Tuy nhiên có thể tiết lộ Diệp tổng thích loại phụ nữ như thế nào không? Tôi tin tưởng đây là vấn đề mà tất cả phụ nữ trong lòng muốn hỏi nhất.”

“Dư chủ biên, hình như tờ báo này có rất ít phụ nữ xem tới thì phải?” Diệp Mạnh Giác cười hỏi, “Tôi cảm thấy không nên nói ra thì tốt hơn.”

Dư Chi nhìn chằm chằm Diệp Mạnh Giác một hồi, nói: “Được rồi, vậy em lấy thân phận bạn bè hỏi anh vấn đề này, được không?”

Diệp Mạnh Giác nhìn ra được cô nghiêm túc, tuy không biết cô muốn hỏi điều gì, vẫn rất nghiêm túc nói: “Được.”

“Anh thích Tiểu Tư sao?” Dư Chi hỏi.

Diệp Mạnh Giác nhíu nhíu đầu mày, còn chưa mở miệng, Dư Chi lại bỏ thêm một câu: “Là loại tình cảm ‘Thích’ giữa nam và nữ.”

Ngực Diệp Mạnh Giác nhảy thình thịch, anh đề cao giọng cảnh cáo nói: “Dư Chi!”

“Có thích đúng không?” Dư Chi nhất quyết không tha, không cho Diệp Mạnh Giác cơ hội nói chuyện, “Vậy là thích cô bé rồi sao? Không phải loại tình cảm yêu thích giữa chú và cháu gái, mà là thích giữa nam và nữ. Em nói không sai chứ, Diệp Mạnh Giác?”

Diệp Mạnh Giác xanh mặt nhìn cô, trong ngực phập phồng lợi hại.

“Không nói lời nào? Thừa nhận là đúng sao?” Dư Chi hỏi, lại cười giống như tự giễu nói, “Quả nhiên. Khó trách anh luôn luôn không có bạn gái. Diệp Mạnh Giác, anh điên rồi sao? Đó là cháu gái anh! Tại sao anh có thể thích cô bé được?”

Diệp Mạnh Giác chỉ cảm thấy cổ họng khô chát, anh muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói nên lời.

“Diệp Mạnh Giác anh tỉnh lại đi! Đó là cháu gái anh, các người như vậy là loạn luân! Tiểu Tư biết không? Hả?” Dư Chi hỏi.

Diệp Mạnh Giác lắc đầu, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói: “Con bé không biết, không liên quan tới con bé, là vấn đề ở bản thân tôi thôi.”

Dư Chi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được, được. Diệp Mạnh Giác, anh có nghĩ tới hay không, nếu Tiểu Tư biết được thì sẽ như thế nào? Anh là chú của cô bé, cô bé ỷ lại anh, giống như cha mình, nếu cô bé biết, cô bé sẽ như thế nào? Anh có nghĩ tới hay không?”

Hai tay Diệp Mạnh Giác đặt trên huyệt thái dương, đồi bại nói: “Tôi đã nghĩ tới. Tôi cũng là mới phát hiện mình đối với con bé… khác thường. Tôi sẽ xử lý tốt, sẽ xử lý tốt.”

Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Làm sao anh có thể không nghĩ tới chứ? Từ khi anh phát hiện bản thân mình đối với bé cưng có loại cảm tình khác, anh đã nghĩ. Anh cho rằng đó là một loại nuông chiều đối với bảo bối, cả ngày anh tâm tâm niệm niệm đều là cô. Anh cũng biết, tất cả của cô cũng đều là anh, chỉ có anh. Đúng vậy, nếu biết được ý nghĩ của anh, bé cưng nhất định sẽ bị dọa sợ. Anh không thể để cho chuyện như vậy phát sinh, áp lực dư luận đối với anh mà nói, cũng không đáng sợ, anh sợ chỉ có bảo bối của anh.

Nhưng anh lại không bỏ xuống được bảo bối của anh, anh sợ hãi cô bé khổ sở, sợ hãi cô bé đau lòng, trước khi anh sinh ra ý tưởng khác thường, anh vẫn rất thương cô bé, anh chăm sóc cô bé nhiều năm như vậy, không phải một chút là có thể dứt bỏ. Anh có thể làm gì? Không trở về nhà, không để ý cô bé, không nhìn thấy cô bé sao? Không thể! Anh làm không được, bé cưng khẳng định cũng không chấp nhận được! Vậy anh có thể làm gì?

Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây liền ngẩng đầu, anh không kiên nhẫn đi tới đi lui trong phòng, nói với Dư Chi: “Dư Chi, em giúp tôi một chút.”

“Anh muốn em giúp anh thế nào? Làm bạn gái anh?” Dư Chi lắc đầu, “Không! Em sẽ không giúp anh làm như vậy! Diệp Mạnh Giác, em suy nghĩ kỹ rồi mới đến tìm anh thảo luận. Kể từ khi biết anh thích Tiểu Tư, em đã cẩn thận suy nghĩ kỹ vài ngày, rốt cục hiểu được, cho dù em lại thích anh thì thế nào? Em vĩnh viễn đánh không lại Tiểu Tư trong lòng anh. Cô bé là do anh một tay nuôi lớn, cảm tình của anh đối với cô bé, vô luận là tình thân cũng thế, tình yêu cũng thế, người khác đều chen vào không được. Em không muốn làm người đàn bà đáng thương. Em cũng không muốn khinh bỉ anh, tuy rằng em thật khiếp sợ! Nhưng em cũng hiểu rõ, cảm tình là thứ mà bản thân mình không khống chế nổi. Tuy nhiên, Diệp Mạnh Giác, em còn đang chấn động với việc này, thật xin lỗi, em không có cách nào khác giúp anh!”

“Diệp Mạnh Giác, em không phải một người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu hôm nay, trong lòng anh thích là một người khác, em nhất định không từ thủ đoạn cướp anh lại, bởi vì em biết, một ngày nào đó anh sẽ thích em. Nhưng Tiểu Tư không giống như vậy, em thật sự không có lòng tin có thể đánh bại được Diệp Tư. Diệp Mạnh Giác, em tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng em không thích đánh nhau mà không nắm chắc phần thắng.”

Diệp Mạnh Giác gật gật đầu nói: “Thật xin lỗi, yêu cầu này của tôi có chút vô lý.”

Anh nói xong liền thở dài, ngón tay vô ý thức gõ gõ bàn. Văn phòng to như vậy nhất thời chỉ có tiếng anh gõ mặt bàn.

Sau lưng anh là cửa sổ to sát đất, ngoài cửa sổ lầu cao san sát mà anh đang ở trong tòa nhà trung tâm thành phố, nơi này là nơi phồn hoa nhất thành phố, rất nhiều người đi ngang qua tòa cao ốc này, đều toát ra vẻ mặt hâm mộ. Công ty của anh, có biết bao nhiêu người muốn vào làm, mà anh còn là tình nhân trong mộng của biết bao nữ sinh. Người đàn ông ưu tú như vậy, lúc này lại bởi vì tình cảm mà hoàn toàn bất lực.

Dư Chi nhìn Diệp Mạnh Giác, đột nhiên nảy sinh lòng thương hại, người đàn ông này khôn khéo có thừa, quát tháo trên thương trường, oai phong vô cùng, nhưng không ai biết anh còn có một mặt không ai có thể giúp? Anh bất quá là yêu một người, mà hoàn toàn không đúng dịp, người kia là người anh không thể yêu.

Trong lòng cô ngầm thở dài, rốt cuộc đánh không lại, mở miệng nói: “Diệp Mạnh Giác, em giúp anh”

Thấy Diệp Mạnh Giác kinh ngạc nhìn về phía cô, Dư Chi vội vàng nói: “Tuy nhiên, em không biết mình có thể giúp anh tới khi nào, có khả năng em sẽ rời khỏi bất cứ lúc nào. Nếu anh không để ý, cứ quyết định vậy đi. Từ hôm nay trở đi, em sẽ làm bạn gái của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi