BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Edit: Akito

Trước không nói bộ dạng Ôn Như Họa như heo đợi làm thịt bị kéo vào động phòng, đến nỗi tình huống động phòng bên trong Ninh Thư cũng không biết sẽ là kiểu chiến đấu gì đây.

Ninh Thư cảm thấy Hà Tiểu Hoa nên kiềm chế một tí, dù sao vết thương trên bụng Ôn Như Họa vẫn chưa khỏi hẳn.

Ăn xong bữa trưa hỉ yến ở nhà trưởng thôn Ninh Thư liền định quay về căn nhà tranh.

“Mỹ nhân.” Hà Đại Hoa nhảy xuống từ sườn đất bên trên, ra vẻ ưu nhã mở quạt ra phẩy phẩy, Hà Đại Hoa nói: “Mỹ nhân, ngươi xem Ôn Như Họa cũng đã thành thân với muội muội ta rồi, chúng ta có phải cũng nên thành thân luôn không, ta và ngươi quả thực chính là duyên trời tác hợp, thân càng thêm thân mà.”

Ninh Thư chỉ có một chữ: “Lăn.”

“Mỹ nhân, đừng như thế, bây giờ muội muội ta đã thành thân rồi, phụ thân ta sẽ nhìn chằm chằm ta, cuộc sống của ta sẽ rất khổ sở.” Hà Đại Hoa đuổi theo Ninh Thư, “Chẳng lẽ nam tử như ta đây không xứng với ngươi.”

Ninh Thư nhìn Hà Đại Hoa, “Cút xa một chút.”

Hà Đại Hoa sờ mũi, “Ngươi có thể dịu dàng một chút không? May là lòng dạ ta rộng lớn, bằng không đã sớm bị ngươi tổn thương.”

Ninh Thư thấy Hà Đại Hoa miệng lưỡi ba hoa, khinh thường nói: “Nếu gặp được một cô nương xem lời nói của ngươi là thật, coi ngươi làm sao bây giờ.”

Hà Đại Hoa phẩy phẩy cây quạt, ha hả nói: “Vậy càng tốt, nếu tin thật, ta liền được thành thân, ta không phải giăng lưới nữa nhỉ.”

Ninh Thư: Lăn con bê.

Ninh Thư đã có ý định rời khỏi nơi này, dù sao Ôn Như Họa cũng đã tìm được hạnh phúc, về sau nên lăn giường đất với Hà Tiểu Hoa, sau đó sinh một thằng nhãi con, không có quan hệ gì với nàng nữa rồi.

“Đúng rồi, dọn căn nhà tranh của Ôn Như Họa một chút, ba ngày sau muội muội ta sẽ mang theo Ôn Như Họa về nhà mẹ đẻ, ở đấy cũng coi như là nhà mẹ đẻ của Ôn Như Họa, ngươi coi như người nhà em rễ ta, chậc chậc chậc, căn nhà tranh rách nát đó ta đã sớm muốn phá đi, quá khó coi.”

Hà Đại Hoa nói với Ninh Thư.

Ninh Thư: …

Mang theo Ôn Như Họa về nhà mẹ đẻ?!

Ninh Thư nhìn Hà Đại Hoa, “Ngươi nhục nhã biểu ca ta như vậy, biểu ca ta sẽ giết ngươi.”

“Thư sinh tạo phản một trăm năm, chỉ với hắn, không cần ta ra tay, muội muội của ta cũng có thể thu thập hắn thôi.” Hà Đại Hoa xem thường nói.

“Các ngươi đã xem thường biểu ca ta như vậy còn đồng ý chuyện hôn sự này làm gì?” Ninh Thư rất hoài nghi.

Hà Đại Hoa nói: “Một là Hà Tiểu Hoa nha đầu kia rất thích Ôn Như Họa, hai là, phụ thân ta rất tôn kính người đọc sách, muốn sinh một hài tử biết đọc sách.”

Ah, nguyên lai Ôn Như Họa chẳng qua chỉ là một công cụ mượn giống.

Chậc chậc chậc, thời gian qua Ôn Như Họa tự xưng là cao quý, phỏng chừng chính hắn cũng không nghĩ tới ở trong lòng người khác lại có hình tượng như thế này.

Vốn dĩ Ninh Thư muốn rời đi, nhưng nghĩ Ôn Như Họa phải về nhà mẹ đẻ, cảnh tượng khó gặp như thế tuyệt đối không thể bỏ qua a.

Thế nên Ninh Thư lẳng lặng chờ hồi môn vào ba ngày sau.

Buổi sáng ngày thứ ba, Ninh Thư hiếm khi không ngủ lười, sáng sớm liền chờ ở trước cửa, còn bảo Nguyệt Lan treo hai chuỗi pháo.

Chỉ chốc lát liền trông thấy hai bóng người đi về phía này, trên người Hà Tiểu Hoa mặc hỉ phục, Ôn Như Họa kế bên cũng mặc quần áo mới, nhưng sắc mặc Ôn Như Họa thật sự không tốt, vẻ mặt xanh lè, ngược lại Hà Tiểu Hoa như dòng sông rực rỡ, xem ra đã Ôn Như Họa làm nàng ấy hết sức thoải mái.

“Đốt pháo đi.” Ninh Thư nói với Nguyệt Lan, Nguyệt Lan ‘nga’ lên một tiếng, run run rẩy rẩy đốt pháo.

Âm thanh ‘đùng đùng’ làm Ôn Như Họa và Hà Tiểu Hoa đang tới gần giật nảy mình, vẻ mặt Hà Tiểu Hoa đỏ ửng, kêu Ninh Thư một tiếng ‘biểu muội’.

Ninh Thư thoải mái gọi Hà Tiểu Hoa một tiếng ‘biểu tẩu’, khiến cho mặt Ôn Như Họa thoáng cái trở nên tái nhợt, cảm thấy Ôn Như Họa giống như thùng thuốc nổ vậy, một câu nói một ánh mắt của người khác đều có thể khiến cho Ôn Như Họa có phản ứng kịch liệt.

Hà Tiểu Hoa đem theo một ít lễ vật tới, sau đó đến phòng bếp bận bịu chuẩn bị bữa trưa, dù sao bữa trưa vẫn phải ăn ở bên này.

Ninh Thư hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, huynh sống có tốt không? Thấy huynh và biểu tẩu rất hạnh phúc nhỉ.”

Da mặt Ôn Như Họa thoáng co rút, rõ ràng là cười đặc biệt dịu dàng với Ninh Thư, nhưng Ninh Thư vừa nhìn thấy nụ cười này, lông tơ trên người đều dựng lên, phi thường ác hàn, hiện tại khuôn mặt Ôn Như Họa thon gầy, hơn nữa cả mặt xanh lè, thời điểm cười rộ lên ngoài cười nhưng trong không cười, có vẻ rất khó coi.

Ninh Thư chậc lưỡi, nói: “Biểu ca, huynh gần đây tiều tụy hơn nhiều.”

“Ta biến thành như vậy đều là vì ai?” Ôn Như Họa nhịn không được gào lên với Ninh Thư.

“Có chuyện gì?” Hà Tiểu Hoa cầm cái nồi đứng trước cửa gian bếp, nghi hoặc nhìn Ninh Thư và Ôn Như Họa.

Ôn Như Họa lập tức nói: “Không có gì.”

“Nói chuyện đàng hoàng với biểu muội, vì sao cứ gào lên với biểu muội thế.” Hà Tiểu Hoa nói một câu liền xoay người đi vào gian bếp.

Ninh Thư có hơi kinh ngạc nhìn Ôn Như Họa, nói: “Biểu ca, xem ra huynh ở chung với chị dâu rất tốt nhỉ?”

Nghiêm khắc mà nói thì Ôn Như Họa có chút sợ Hà Tiểu Hoa, mới ba ngày mà Hà Tiểu Hoa đã thuần phục được Ôn Như Họa?

Ôn Như Họa vươn tay muốn giữ chặt tay Ninh Thư, Ninh Thư né tránh, da mặt Ôn Như Họa run rẩy, dịu dàng nói với Ninh Thư: “Biểu muội chúng ta bỏ trốn đi.”

“Phụt… Khụ khụ.” Ninh Thư nện ngực, bị nước miếng sặc chết.

“Huynh đang nói gì vậy?” Ninh Thư kinh ngạc nhìn Ôn Như Họa, vẻ mặt Ôn Như Họa thống khổ ai oán, ánh mắt triền miên nhìn vào Ninh Thư, trong ánh mắt mang theo hối hận, thâm tình cùng bất đắc dĩ, nói với Ninh Thư: “Biểu muội, huynh thật sự rất hối hận, trước kia huynh không nên giận muội, sau khi thành thân với Hà Tiểu Hoa, huynh mới phát hiện huynh vẫn luôn yêu muội, những chuyện huynh làm trước đó đơn giản là vì huynh quan tâm muội, biểu muội, chúng đi cùng đi đi, đi lưu lạc chân trời góc biển, muội bảo huynh đi khoa khảo cũng được, tóm lại, huynh không có cách nào rời xa muội.”

Ninh Thư: …

Không còn gì để nói.

“Thế nhưng huynh đã thành thân với biểu tẩu rồi, sao có thể vứt bỏ biểu tẩu chứ, huynh làm vậy khiến biểu tẩu sao có thể đối mặt với mọi người đây?” Ninh Thư phết miệng nói.

Ôn Như Họa vung tay lên, “Hà Tiểu Hoa ra sao, đâu có liên quan gì tới huynh, thành thân với nàng ta là do huynh bất đắc dĩ, huynh căn bản không yêu nàng ta, biểu muội, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”

“Biểu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Huynh nói ra rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách, nhìn thấy huynh thống khổ như này, trong lòng Cầm Tương cũng khó chịu không ít.” Ninh Thư ôn hòa nói với Ôn Như Họa.

Trên mặt Ôn Như Họa lộ ra biểu tình khó có thể mở miệng, hít sâu một hơi nói: “Cầm Tương, huynh chưa từng gặp qua nữ tử phóng đãng như Hà Tiểu Hoa, chuyện giường chiếu vô cùng dữ dội, hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của huynh, hơn nữa hứng thú rất cao, muội cũng biết Hà Tiểu Hoa không phải người mà huynh muốn lấy, cho nên huynh căn bản không muốn cá nước thân mật với nàng ta, Cầm Tương, từ đầu đến cuối người huynh yêu chỉ có muội, đối với Hà Tiểu Hoa một chút cảm giác cũng không có, thế nhưng nàng ta chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của huynh.”

Đáng đời, thời điểm ngươi thượng Mộc Yên La có để ý đến cảm nhận của Mộc Yên La sao?

Ninh Thư hướng phòng bếp hô to gọi Hà Tiểu Hoa: “Biểu tẩu, biểu ca muốn dẫn muội bỏ trốn, hắn muốn dẫn muội bỏ trốn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi