BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Editor: AnGing

Ninh Thư cảm thấy Quý Cẩm Ngạn là một người lạnh tim lạnh phổi, lạnh nhạt từ trong xương cốt lộ ra, cho dù là đối mặt với con trai mình, cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

"Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn......"

' Lâm Thiển Thiển' kêu từng tiếng, từng tiếng giống như nguyền rủa, làm người nghe xong trong lòng phát lạnh.

Tô Mạn Ngọc ôm chặt cánh tay Ninh Thư, nói với cô.

"Trang Vũ Đồng, tôi sợ quá."

Ninh thư: "......"

Sợ cũng vô dụng.

Máu trên mặt ' Lâm Thiển Thiển ' dưới ánh trăng chiếu rọi, càng thêm âm trầm đáng sợ, giống như điên rồi bay đến chỗ Qúy Cẩm Ngạn, nhưng bị kim quang trên người hắn làm bị thương, hắc khí trên người càng thêm loãng.

Nhưng là vẫn bay đến chỗ Quý Cẩm Ngạn, giống như tự sát vậy, ' Lâm Thiển Thiển ' bị phù chú dán trên người, hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất, hắc khí trên người đều tiêu tán, Lâm Thiển Thiển nhìn Quý Cẩm Ngạn vẻ mặt lạnh nhạt, chảy huyết lệ, điềm đạm đáng yêu lại triền miên.

"Quý Cẩm Ngạn, em yêu anh như vậy, yêu anh như vậy, vì anh, cái gì em cũng làm, cho dù em đã chết, anh cũng không liếc mắt nhìn em một cái."

' Lâm Thiển Thiển ' khóc lóc, trong miệng không ngừng nôn máu đen.

Nhìn thấy Lâm Thiển Thiển như vậy, Quý Thanh Viễn sắp khóc luôn rồi, nhưng lại bị cha mình ngăn lại, cả người hoảng đến không được.

Lão đạo sĩ ngón tay bóp pháp quyết, bù chú dán trên người ' Lâm Thiển Thiển ' càng sáng, ' Lâm Thiển Thiển ' phát ra thanh âm thống khổ thét chói tai.

Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc phía xa đều che lại lỗ tai, Quý Thanh Viễn nhìn thấy bạn gái mình thông khổ như vậy, cầu xin lão đạo sĩ.

"Đạo trưởng, xin ông cứu Thiển Thiển."

Lão đạo sĩ trong miệng niệm chú ngữ, trên người Lâm Thiển Thiển phát ra khói đen đậm đặc, ngay sau đó đám khí đen này rời khỏi thân thể của Lâm Thiển Thiển, cô ta nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

"Thiển Thiển, Thiển Thiển."

Quý Thanh Viễn tiến lên ôm lấy thân thể Lâm Thiển Thiển, nhưng thân thể cô ta lạnh băng, giống như đã chết rồi.

"Quý Cẩm Ngạn, cầu xin anh liếc mắt nhìn em một cái, em yêu anh như vậy, vì anh em có thể chết, vì cái gì anh không thể yêu em, cô ta rốt cuộc có cái gì tốt."

Nữ quỷ cầu xin Quý Cẩm Ngạn, giọng của cô ta không còn thê lương âm trầm, mà là giọng phụ nữ ưu nhã thanh thúy.

"Vì sao, anh không thể cho em một chút ánh mắt, em yêu anh, em thật sự yêu anh."

Khuôn mặt Quý Cẩm Ngạn lạnh nhạt, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, thờ ơ với nữ quỷ nói, thậm chí không thèm nâng mí mắt lên.

Ninh Thư đúng là chưa có gặp qua người lãnh khốc như vậy, Ninh Thư hỏi Tô Mạn Ngọc.

"Quý Thanh Viễn giống hệt ba hắn, tôi nói là tính tình, ba của hắn thật lạnh lùng."

Tô Mạn Ngọc nói.

"Sau khi mẹ của Quý Thanh Viễn hắn trở nen như vậy, nghe nói là không chấp nhận được thê tử qua đời, lạnh lùng với con trai mình, dì ấy là bị rong huyết sau khi sinh mà chết."

Hoá ra là khó sinh mà chết.

Phỏng chừng là quá yêu vợ mình, con trai liên quan hại vợ mình rời đi nhân thế mới không để ý lắm, chậc chậc chậc, thật đúng là một người đàn ông thâm tình tận xương, hiện tại có một người phụ nữ, ồ, không, là nữ quỷ ai oán như vậy, yêu hắn như vậy, hắn lại không có một chút cảm giác.

Thích một người đàn ông như vậy thật đúng là đáng thương, một chút ánh mắt cũng không cho mình, thâm tình đều dành cho một người, mẹ của Quý Thanh Viễn kỳ thật rất hạnh phúc, có một người nam nhân nghĩa vô phản cố như vậy nhớ mình, yêu mình.

* Nghĩa vô phản cố 义无反顾: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

Nữ quỷ nhìn thấy Quý Cẩm Ngạn không nói gì, lại bị lão đạo sĩ đánh đến mức sắp hồn phi phách tán, linh hồn trở nên đơn bạc, khí đen toàn thân nữ qủy đều tiêu tán, lộ ra chân dung, mặc váy, dáng người yểu điệu, tóc như tảo, chỉ nhìn bóng dáng cảm thấy cái nữ quỷ này thật xinh đẹp.

"Quý Cẩm Ngạn, em yêu anh, vì anh cái gì cũng làm."

Nữ quỷ nói với Quý Cẩm Ngạn vọt qua.

"Cho dù chết, em cũng muốn chết trong ngực anh."

Quý Cẩm Ngạn nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ quỷ xông tới, lãnh khốc cực điểm nói.

"Cô có tư cách gì chết trong lòng tôi."

Nữ quỷ bị đạo sĩ đánh trúng, toàn bộ linh hồn đều tán loạn, thanh âm tràn ngập bi thương.

"Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn, đến lúc này, em đều vẫn là luyến tiếc thương tổn anh."

"Luyến tiếc, luyến tiếc......"

Giọng nói của nữ quỷ dần dần biến mất, xung quanh yên tĩnh trở lại, không có một ngọn gió.

Quý Thanh Viễn ôm cơ thể Lâm Thiển Thiển chạy đến bệnh viện, Quý Cẩm Ngạn đạm mạc nói.

"Bác sĩ gia đình ở bên trong, vào nhà đi."

Quý Thanh Viễn chảy nước mắt ôm Lâm Thiển Thiển vào đại sảnh.

Quý Cẩm Ngạn không an ủi Quý Thanh Viễn một chút nào, mà nói với lão đạo sĩ.

"Lần này đa tạ đạo trưởng."

Lão đạo sĩ vuốt râu nói.

"Chung quy là do anh thiếu nữ quỷ này một đoạn nhân duyên, nhưng là do cô ta làm nhiều việc ác, này cũng coi như là báo ứng."

"Người tránh ở bên kia có thể ra rồi."

Lão đạo sĩ nhìn về phía Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đang trốn tránh.

Ninh Thư đang còn vui vẻ nhiệm vụ lần này cuối cùng hoàn thành, cô không chết, mà nữ quỷ đã bị giết.

Tô Mạn Ngọc cầm tay Ninh Thư nói.

"Trang Vũ Đồng đỡ tôi một phen, chân tôi đã tê rần."

Cái loại không có tiền đồ, Ninh Thư túm Tô Mạn Ngọc, đi đến chỗ bên kia.

"Bác Quý, là ta."

Tô Mạn Ngọc nói với Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn nhìn thoáng qua Tô Mạn Ngọc.

"Tô nha đầu."

Quý Cẩm Ngạn nhìn thoáng qua Ninh Thư, sau đó lại đảo mắt nhìn lại cô, đi tới chỗ Ninh Thư một bước, nhưng lại lập tức dừng lại.

Bị ánh mắt Quý Cẩm Ngạn đảo qua như vậy, Ninh Thư cảm thấy cả người đều phát lạnh, cảm giác máu đông lại, tung hoành qua mấy cái thế giới, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người lạnh lùng như thế, coi thường hết thảy, ngay cả thần y cũng không lạnh lùng như thế, thần y đó là có bệnh tim, không thể có cảm xúc quá kích động.

Nhưng Quý Cẩm Ngạn giống như không có cảm xúc, chỉ còn lại có lãnh, lãnh, lãnh.

"Vị này là?"

Quý Cẩm Ngạn nhìn Ninh Thư, hỏi Tô Mạn Ngọc.

Tô Mạn Ngọc nói.

"Đây là bạn học của cháu, một cô bạn ký túc xá, tên là Trang Vũ Đồng."

"Trang Vũ Đồng?"

Quý Cẩm Ngạn nhấm nuốt cái tên này, một chữ một chữ từ trong miệng hắn nhảy ra, không biết vì sao, phía sau lưng Ninh Thư mồ hôi chảy ròng ròng.

Quý Cẩm Ngạn dời ánh mắt khỏi Ninh Thư, nhàn nhàn nói.

"Đã muộn thế này rồi, vào phòng trong uống nước đi."

"Được, bây giờ chân cháu mềm nhũn đi không nổi."

Tô Mạn Ngọc sảng khoái đáp ứng, Ninh Thư nghĩ thầm từ chối, nhưng Tô Mạn Ngọc lại nói trước, cô cũng không tiện từ chối.

Tô Mạn Ngọc muốn vào nhìn thảm trạng của Lâm Thiển Thiển, hơn nữa nữ quỷ đã bị diệt, Tô Mạn Ngọc cảm thấy thế giới này vô cùng tốt đẹp.

Ninh Thư đi theo đoàn người vào đại sảnh biệt thự, đại sảnh rất lớn, rất xa hoa, Ninh Thư cúi đầu ngồi trên sô pha, nghe Tô Mạn Ngọc nói chuyện quỷ ở ký túc xá với Quý Cẩm Ngạn.

Nhưng Ninh Thư cảm giác ánh mắt của Quý Cẩm Ngạn thường xuyên nhìn về phía mình, làm cô rất thấp thỏm, cô căn bản không quen biết hắn, hơn nữa nguyên chủ là người trong núi đi ra, căn bản không quen biết Quý Cẩm Mạn giàu có bức người như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi