BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Vai nữ chính của Mạch Đóa Nhi đã không còn.

Ninh Thư không ngờ Mạc Tước Phong lại dứt khoát hủy bỏ vai nữ chính của Mạch Đóa Nhi như vậy, hiển nhiên là vì Mạch Đóa Nhi đã đánh người yêu mới của hắn.

Có điều Ninh Thư luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong rất kỳ lạ, dù sao trong kịch bản là hai người hạnh phúc ngọt ngào, vô cùng yêu thương nhau, sao hiện tại lại biến thành như vậy. 

Có một số ràng buộc không thể cắt đứt được, nhưng hiện tại Mạc Tước Phong lại căm ghét Mạch Đóa Nhi như vậy, chẳng lẽ Mạc Tước Phong đã yêu cô gái kia rồi sao?

Sự việc phát triển vô cùng kỳ lạ.

Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi khóc đến nỗi không thở nổi, bả vai rung động, thật sự kích động muốn bịt miệng cô ta lại. 

Cứ tự ngược đãi chính mình như vậy làm gì, rõ ràng thân thể đã không chịu nổi gánh nặng nữa, mà vẫn giữ bộ dạng đau khổ đến trong lòng tê liệt không sống nổi.

Mạch Đóa Nhi vừa ôm bụng, vừa khóc, cảm giác phía dưới thân lại bắt đầu chảy máu, Mạch Đóa Nhi bắt đầu luống cuống, hô lớn với Ninh Thư: "Chị Trần, bụng em đau quá, đau quá."

Giống như là bị xé rách ra vậy. 

Ninh Thư:...

Ninh Thư đột nhiên cảm thấy cụt hứng, không hề biểu lộ cảm xúc gì, chính mình có thể tự tìm đường chết cho mình, thì có thể yên ổn một chút không, nhưng thật sự để cô ta đi chết, cô ta lại không dám, cứ giày vò bản thân như vậy, không có Mạc Tước Phong sẽ đau khổ đến mức này sao?

Ninh Thư gọi bác sĩ đến, bác sĩ nói vết thương của Mạch Đóa Nhi đã rách ra, giờ lại phải làm phẫu thuật lần nữa. 

Ninh Thư:...

"Làm phiền bác sĩ." Ninh Thư mệt mỏi vẫy tay, sau đó liền ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật.

Đã mấy lần cô phải ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật, nữ chính giở nhiều trò muốn chết như này, Ninh Thư vẫn là lần đầu tiên gặp phải, không hề coi cơ thể mình ra gì. 

Lúc Mạch Đóa Nhi đi ra từ phòng giải phẫu lần nữa, giữa hai lông mày xen lẫn một luồng tử khí, cả người vô cùng tiều tụy.

"Hiện tại bệnh nhân nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đứng dậy đi lại, nếu làm vết thương càng nghiêm trọng hơn, thì chỉ có thể cắt bỏ toàn bộ tử cung." Bác sĩ nghiêm túc nhắc nhở Ninh Thư.

Ninh Thư:... 

"Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi." Ninh Thư liền vội vàng gật đầu.

Đợi đến khi Mạch Đóa Nhi tỉnh lại, Ninh Thư lập tức nói cho Mạch Đóa Nhi biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, không được xuống giường đi lại, tâm trạng cũng không được quá kích động.

Mạch Đóa Nhi lặng lẽ rơi nước mắt, dùng đôi mắt thẫn thờ nhìn Ninh Thư, nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng đã mất khả năng sinh con, có tử cung hay không có tử cung, có gì khác biệt sao?" 

Trời ơi! Ninh Thư tự đấm một cái vào ngực mình, đột nhiên cảm thấy bất lực, cũng bất lực thay nguyên chủ, bởi vì người như vậy mà mất đi tính mạng.

Mạch Đóa Nhi là một người không có trái tim, đối với chính mình cũng như thế, càng chưa nói đến đối với người khác, coi tình yêu là tất cả, cho dù là tổn thương đến người khác cô ta cũng không biết, được Mạc Tước Phong cưng chiều, cô ta chính là cô gái nhỏ đắm chìm trong hạnh phúc.

Những thứ bên ngoài cũng không thể tổn thương được cô ta, nhưng Mạch Đóa Nhi của hiện tại, chỉ cần một chút thương tổn bên ngoài, cô ta cũng có thể phóng đại chúng trở nên vô hạn, sau đó trút lên trên người mình, dường như muốn tự ngược đãi dằn vặt bản thân. 

Thật đúng là nữ chính bi lụy mà.

Theo Ninh Thư cảm thấy, hoàn toàn chính là bệnh tâm thần!

Mạch Đóa Nhi yên lặng rơi lệ, có lẽ trong lòng cũng sợ hãi sẽ mất đi tử cung, nên chỉ lên giường ngủ không dám quá kích động. 

Ninh Thư rót nước cho Mạch Đóa Nhi, đặt ở trên đầu giường, Mạch Đóa Nhi nhìn chằm chằm Ninh Thư hỏi: "Chị Trần, tại sao em lại đau khổ thế này."

Ninh Thư rất muốn nói do cô tự chuốc lấy, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Mạch Đóa Nhi, chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng nghĩ đến chuyện gì khác nữa, cố gắng chăm sóc cơ thể cho khỏe lại rồi nói."

Mạch Đóa Nhi không nói gì, chỉ rơi nước mắt, Ninh Thư thấy vậy rất sốt ruột, ngày nào cũng phải đối mặt với một người cứ tỉnh lại là khóc, tâm trạng thực sự rất buồn bực. 

"Cốc cốc cốc..." Lúc này cửa phòng bệnh vang lên, Ninh Thư quay đầu liền thấy một cô gái mặc váy liền màu trắng đi đến, trên tay cô ta đang cầm một bó hoa bách hợp, càng tăng thêm vẻ thuần khiết tươi sáng cho khuôn mặt trắng bóc của cô ta.

Vẻ mặt của Ninh Thư hơi kinh ngạc, không ngờ bạn gái mới của Mạc Tước Phong lại đến thăm Mạch Đóa Nhi.

"Mạch Đóa Nhi, cô không sao chứ." Thu Hân đặt bó hoa ở đầu giường, vẻ mặt vô tội hỏi Mạch Đóa Nhi. 

Mạch Đóa Nhi nhìn cô gái này, đôi mắt lập tức đỏ lên, kích động nhìn Thu Hân, nguyên nhân chính là do người con gái này, vai nữ chính của cô ta mới bị mất, mất đi Mạc Tước Phong, mất đi cả đứa con, thậm chí ngay cả khả năng sinh nở cũng không còn.

"Cô tới để cười nhạo tôi sao?" Mạch Đóa Nhi ngồi dậy, bụng bị kéo căng rất đau, chỉ về phía cửa kích động hét lên: "Cút ra ngoài, tôi không muốn gặp lại cô, không muốn gặp lại cô."

Vẻ mặt Thu Hân không biểu cảm nhìn Mạch Đóa Nhi: "Nhìn cô thật sự rất thảm hại, hiện tại người Mạc Tước Phong yêu là tôi, không phải cô." 

"Cô cút đi, cút ngay..." Mạch Đóa Nhi cầm bó hoa Thu Hân mang đến đặt ở đầu giường ném lên người Thu Hân.

Thu Hân cũng không hề né tránh, để bó hoa tùy ý đập vào người mình: "Tôi có ý tốt tới thăm cô, cô lại làm như vậy."

Mạch Đóa Nhi tức giận tới mức phát khóc, tất cả những chuyện đau khổ kìm nén ở trong lòng, lại bị Thu Hân châm chọc như vậy, Mạch Đóa Nhi cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, hận không thể kéo theo người con gái trước mặt này cùng chết theo. 

Ninh Thư sớm đã gọi bác sĩ đến, bác sĩ tiến vào trước hết tiêm thuốc an thần cho Mạch Đóa Nhi, một lúc lâu sau Mạch Đóa Nhi mới bình tĩnh lại.

Lúc nào cũng phải tiêm thuốc an thần còn ra thể thống gì, cũng không phải mắc bệnh tâm thần.

Thu Hân nhìn Mạch Đóa Nhi nằm trên giường, cười nhạt, quay đầu nhìn Ninh Thư, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với chị." 

"Nói với tôi? Tôi không hề quen biết cô." Ninh Thư cau mày, luôn cảm thấy bạn gái mới của Mạc Tước Phong có vấn đề.

Thu Hân đi tới trước mặt Ninh Thư, thấy bộ dạng cảnh giác của cô, liền tiến đến gần bên tai Ninh Thư nói: "Tôi với chị cùng một loại người, không cần ngụy biện, tôi đã nhận ra chị rồi."

Cùng một loại người, người làm nhiệm vụ? 

Tim của Ninh Thư chợt đập mạnh, đây là lần đầu tiên lúc cô làm nhiệm vụ gặp phải một người khác cũng đang làm nhiệm vụ.

Thu Hân đi ra ngoài phòng bệnh trước, Ninh Thư suy nghĩ một chút cũng đi ra khỏi phòng bệnh, đến bên cạnh bồn hoa của bệnh viện, Thu Hân đứng ở đó chờ Ninh Thư đến.

"Chắc cô là người mới, bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng gặp người làm nhiệm vụ nào mà làm việc thờ ơ như cô." Thu Hân khoanh tay trước ngực nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư nhìn Thu Hân, ở khoảng cách gần như vậy khiến cô cảm thấy Thu Hân có một vẻ đẹp rung động lòng người, làn da dưới ánh mặt trời lộ ra trong suốt, thoạt nhìn đã cảm thấy rất vừa mắt, nhưng nhìn càng lâu, càng thấy cô ta vô cùng xinh đẹp, càng nhìn càng diễm lệ, một vẻ đẹp thấm sâu vào hẳn xương cốt.

Ninh Thư lắc đầu phủ định: "Tôi không biết cô đang nói cái gì?"

Ninh Thư không muốn thừa nhận mình là người làm nhiệm vụ, đây là một loại bản năng. 

Thu Hân cười với Mạch Đóa Nhi: "Cô hoàn toàn không cần đề phòng tôi, mục đích của tôi với cô giống nhau, chính là đối phó với Mạch Đóa Nhi, trước kia tôi đã nhận ra cô không bình thường, vốn dĩ cho rằng cô là người chết đi sống lại, trở về tìm Mạch Đóa Nhi báo thù, nhưng tôi phát hiện cô không có hận thù với Mạch Đóa Nhi, cho nên tôi liền nghi ngờ cô là người làm nhiệm vụ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi