BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

"Thần nữ nên có dáng vẻ của thần, cả đời này cô nhất định không được có quan hệ gì với Khải đấy nhé." Ninh Thư nhắc đi nhắc lại với Thiên Giai, sau đó lại nói với Vu toàn thân cắm đầy lông chim: "Vu, bà nói xem tôi nói có đúng không?"

"Khụ khụ..." Vu ho khan, như muốn ho đến nỗi long cả phổi ra, không trả lời câu hỏi của Ninh Thư.

Khuôn mặt Thiên Giai lạnh lùng, có vẻ rất cao quý trầm tĩnh, ánh mắt khinh thường mà lạnh nhạt nhìn Ninh Thư: "Chỉ vì Khải không thích cô, lẽ nào cô nhằm vào tôi, thì Khải sẽ thích cô sao, cô cứ ép buộc người khác phải ở bên cạnh mình như vậy, cô trói được thể xác chứ không thể trói được tâm hồn họ." 

"A ha ha ha, Khải thích ai thì liên quan gì tới tôi?" Ninh Thư liếc mắt một cái, đi tới trước mặt Vu, nói: "Vu, tôi không muốn trở thành bạn lữ của Khải, bà xem hắn chỉ biết bắt nạt tôi, chỉ biết xoi mói tôi, tôi làm gì cũng không vừa ý hắn."

"Khụ khụ..." Vu ho khan hai tiếng, rồi khạc một bãi đờm sang bên cạnh.

Ninh Thư:... 

Bà lão này chẳng phải không muốn đắc tội thần nữ sao? →_→.

"Thảo, rốt cuộc cô muốn thế nào, rốt cuộc cô muốn gây sự đến khi nào?" Vẻ mặt của Khải không nén nổi cơn giận, đầu tiên là bị người mình thích từ chối, bây giờ lại bị Thảo làm nhục, ở trước mặt Vu nói không muốn trở thành bạn lữ của hắn.

Lẽ nào hắn lại muốn trở thành bạn lữ của Thảo, có người bạn lữ như vậy chắc chắn là một tai họa, nhưng ở trước mặt bao nhiêu người thú như vậy, lại bị một người thú giống cái vô cùng đáng ghét bỏ rơi, khiến Khải cảm thấy cực kỳ mất thể diện. 

Thậm chí còn không dám quan sát ánh mắt của những người thú đứng xung quanh đang nhìn hắn, nhất là không dám nhìn ánh mắt của Thiên Giai.

Khải vô cùng căm ghét người chuyên đi gây rối như Thảo, đi tới muốn túm lấy Ninh Thư.

Ninh Thư lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Khải, lạnh lùng nói: "Muốn đánh nhau sao?" 

Trên trán Khải nổi đầy gân xanh, trong lòng dường như có dã thú đang gầm thét, muốn phá vỡ trái tim của hắn, muốn phá ngục ra ngoài, trong lòng hắn hiện giờ chỉ có một ý nghĩ.

Giết chết người phụ nữ này, người phụ nữ ác độc, sẽ trút bỏ được hết sự đau khổ khi bị từ chối.

Khải lập tức biến hình, hóa thành một con hổ mọc cánh, há miệng gầm rú về phía Ninh Thư, lắc lư đôi cánh, giơ móng vuốt lao đến chỗ Ninh Thư. 

Muốn ra tay thật sao?

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, siết chặt nắm đấm, vận khí đan điền, trực tiếp chống lại móng vuốt của Khải.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một người thú giống cái lại có thể dùng nắm đấm của mình để ngăn cản móng vuốt của người thú giống đực, đây chắc chắn là hành động tự tìm đường chết. 

Rất nhiều người thú giống đực biến hình muốn ngăn cản Khải đang nổi điên, một người thú giống cái khó có thể ngăn cản được sức mạnh của người thú giống đực sau khi biến hình.

Sắc mặt của những người thú giống cái cũng tái đi, Chi hô lớn với Ninh Thư: "Thảo, cô mau trốn đi."

Thiên Giai nhìn một màn này, ánh mắt lóe sáng, không nói gì, người thú giống cái này có kết quả như vậy, là tự cô tìm đường chết, không thể trách ai được. 

Độc ác đến nỗi ngay cả bạn lữ tương lai của cô cũng muốn giết cô.

Ánh mắt của Ninh Thư chống lại con ngươi lạnh như băng của Khải, huy động sức mạnh của cả cơ thể, lao thẳng về phía móng vuốt của Khải.

Vào khoảnh khắc móng vuốt và nắm đấm tiếp xúc với nhau, mọi người chỉ nghe thấy tiếng xương nứt, dưới con mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Khải lại bị đánh tới tấp ngã nhào trên mặt đất. 

Tất cả người thú đều ngạc nhiên hết sức, sững sờ nhìn người thú giống cái gầy đét nhảy lên trên lưng của Khải, đấm Khải liên tục hết quả này đến quả khác.

Khải cảm thấy hai nắm đấm này giống như là hai tảng đá to lớn đập lên người hắn, rất đau, nhưng điều đau đớn nhất là, một người thú giống đực biến hình như hắn lại có thể bị một người thú giống cái đánh gục.

Khải lắc lư đôi cánh muốn hất người trên lưng mình xuống. 

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, lần này nhất định phải bắt mày chịu thua, để sau này mày không dám léo nha léo nhéo cậy mạnh bắt nạt tao, để sau này mày nhìn thấy tao liền sợ hãi phải đi đường vòng.

Muốn lấy lòng Thiên Giai, cũng phải xem mình có bản lĩnh này không đã.

Ninh Thư túm chặt đôi cánh của Khải, dồn khí đan điền, sau đó quăng Khải xoay vòng vòng giống như vung cái roi da, mỗi lần Khải đập xuống đất, tất cả mọi người cảm thấy mặt đất đều rung động. 

Người thú giống đực:...

Người thú giống cái:...

Vu:... 

Cuối cùng Ninh Thư liên tục đập Khải xuống đất, buông cánh hắn ra, phủi tay một cái, toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

Sảng khoái, thật sự rất sảng khoái!

Khải biến thành hình người, hai cánh tay mềm nhũn, hiển nhiên là gãy xương, trên mặt với trên người đều là dấu tay tím xanh, khuôn mặt cũng sưng lên, vô cùng đáng sợ. 

"Thảo..." Chi sững sờ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười với Chi, sau đó nói với Vu vẫn đang trợn mắt há mồm: "Vu, tôi giao tiếp được với đá thần, đây là sức mạnh thần ban cho tôi."

Vu:...

"Tốt, tốt, xem ra thần thực sự rất vừa ý cô, còn cho cô sức mạnh như vậy, tốt lắm." Vu nở nụ cười: "Nếu như cô đã là Vu mà thần chọn trúng, thì cô và Khải tất nhiên sẽ không thể lấy nhau." 

Vu không chút do dự liền tin tưởng lời nói của Ninh Thư, sức mạnh của Ninh Thư vượt qua cả sự tưởng tượng của bà, hơn nữa làm gì có người thú giống cái nào có sức mạnh như vậy, chỉ có thể dùng thần để giải thích.

Khải được người thú giống đực dìu đỡ, vẻ mặt của hắn vô cùng u ám ảm đạm.

Thiên Giai nhìn Ninh Thư thể hiện uy lực của giống cái quá mức, trong lòng rất khó chịu, mở miệng nói: "Thần ban cho cô sức mạnh này, nhưng cô lại dùng nó để bắt nạt người khác, thần sẽ vừa ý một Vu như cô sao?" 

Ninh Thư nghiêng đầu cười với Thiên Giai, nụ cười lạnh nhạt, hờ hững nói: "Lẽ nào tôi nên bị Khải giết chết sao? Thần ban cho người thú giống đực sức mạnh như vậy, là để hắn ra vẻ ta đây trước mặt người thú giống cái, để hắn ra tay giết hại người thú giống cái không tấc sắt không có chút sức mạnh nào sao? "

"Trước khi chưa ra tay, Khải không biết tôi là giống cái sao? Nếu như không có sức mạnh của thần ban cho tôi, tôi bị Khải giết chết, cô có trách móc Khải không?" Ánh mắt Ninh Thư nhìn Thiên Giai vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là căm ghét.

Phụ nữ để sinh tồn đã không dễ dàng gì, lại còn phải chịu đựng ác ý đến từ những người phụ nữ khác. 

"Nếu có một ngày Thụy muốn giết cô, với cách lý giải của cô, vậy thì cô nên ngoan ngoãn để hắn giết, thần nữ, cô cũng là người thú giống cái, cô nên đứng ở lập trường của người thú giống cái để suy nghĩ sự việc, giống cái không có sức mạnh, yếu đuối, nhưng đây là lý do người thú giống đực ức hiếp chúng ta sao?"

"Cô là thần nữ, cô có rất nhiều người thích, có rất nhiều người có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, cô có lý do với lập trường gì để chỉ trích tôi?" Ninh Thư tiến một bước về phía Thiên Giai, Thiên Giai hơi sợ hãi lui về phía sau một bước, xô vào trong lòng Thụy.

Sắc mặt Thiên Giai trắng bệch, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác Ninh Thư. 

Ninh Thư lại cười nói: "Thực ra, thần nữ cô chỉ muốn chà đạp làm nhục tôi, để nhận được cảm tình của Khải giờ đang bị thương chứ gì."

"Tôi không có." Thiên Giai lớn tiếng phản bác.

Ninh Thư nở nụ cười ha ha, nắm tay mình thành nắm đấm, đặt ở bên miệng thổi khí, nhìn một vòng xung quanh những người thú giống đực. 

Ánh mắt của những người thú giống đực chạm phải ánh mắt của Ninh Thư thì đều dời mắt đi.

Thụy cảm thấy không bình thường, bộ lạc trước kia đều rất đoàn kết, nhưng bộ lạc hiện giờ đã xuất hiện nguy cơ, Thụy rõ ràng cảm nhận được bộ lạc này có lẽ sẽ sụp đổ, hắn sẽ là thiếu tộc trưởng của bộ lạc sau này, nhất định phải ngăn chặn nguy cơ này xảy ra.

Người thú giống cái là Thảo sẽ là Vu nhiệm kỳ tiếp theo của bộ lạc, nhưng bây giờ Thảo và bạn lữ của cô đối đầu nhau như nước với lửa, là một sự tổn thương đến toàn bộ bộ lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi