BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Người thú giống đực trong bộ lạc mỗi ngày đều ra ra vào vào, lúc trở lại trên người đều bị thương, hiển nhiên là đến Hắc Xà tộc đòi người, nhưng Hắc Xà tộc lại không thả người.

Nên hai bên mới đánh nhau.

Ngay cả Khải trước đó bị Ninh Thư đả thương, cũng không để ý vết thương trên người mình, đến liều mạng, đánh nhau với người thú của Hắc Xà tộc. 

Cứ như thể sẽ cùng Thụy liều một trận với bọn họ, không biết còn tưởng rằng Thiên Giai là bạn lữ của hắn.

Ninh Thư không quan tâm cũng không hỏi đến chuyện này, có lẽ lúc những người thú giống đực này liều sống liều chết, người ta lại đang lăn lộn vui vẻ ấy chứ.

Chi cũng cảm thấy lo lắng, thêm vào đó cả bộ lạc đều nằm trong trạng thái nơm nớp lo sợ, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến Chi. 

Trong lòng Ninh Thư lại vô cùng khinh bỉ, đây gọi là chưa học bò đã lo học chạy, rõ ràng còn chưa phát triển đến mức kia, không biết tự mình phát triển, cái gì cũng dựa dẫm vào Thiên Giai, không có Thiên Giai, tất cả đều tê hết móng vuốt.

"Thảo, cô nói Giai có xảy ra chuyện gì không?" Chi hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư không để ý lắm nói: "Cô ta là thần nữ, đi đến nơi nào, thì nơi đó đều sẽ thờ phụng cô ta, có thể xảy ra chuyện gì được." 

Cả bộ lạc trở nên lộn xộn, mỗi lần Ninh Thư dẫn Chi nghênh ngang đi ra ngoài bộ lạc, cũng không có ai để ý đến bọn cô, dẫn Chi đi săn, sau đó kéo theo con thú săn được nghênh ngang trở về, cho dù họ nhìn thấy cũng không để ý đến các cô.

Ha ha ha.

Ninh Thư dẫn theo Chi đi ra ngoài hái thuốc, đồng thời cẩn thận tỉ mỉ nói cho Chi tác dụng của những loại dược lý này, để cô ta học tập. 

Chi hoàn toàn không ngờ những cây cỏ dại thông thường này lại có tác dụng như vậy, Chi rất nghiêm túc học hỏi, nhiều lúc không nhớ được, còn bảo Ninh Thư nói lại mấy lần.

Ninh Thư cũng kiên nhẫn chỉ bảo, phương thức như này ngược lại khiến Ninh Thư nhớ lại thần y bệnh tim, không biết thần y hiện giờ thế nào rồi, có điều có củ cải nhỏ ở bên cạnh ông, chắc sẽ không cô đơn đến vậy!

Bởi vì có quá nhiều người thú giống đực của bộ lạc bị thương, tuổi tác của Vu vốn dĩ cũng đã lớn, trời trở lạnh bệnh ho lại tái phát, thật sự vô cùng bận rộn nên gọi Ninh Thư đến giúp đỡ. 

Ninh Thư dẫn Chi đi tới trước hang động của Vu, nhìn thấy trước cửa động có rất nhiều người thú bị thương, đang ngồi hoặc đang ngủ, trên người đều có vết thương, thậm chí có người thú sắc mặt còn biến thành màu đen, nhìn như là bị trúng độc.

Chẳng lẽ là bị rắn độc cắn sao?

Vu ho khan, nhìn người có vẻ đã gầy đi, thấy Ninh Thư, liền vội vàng nói: "Đi kiểm tra cho bọn họ đi, tôi nghỉ ngơi một lát." 

Ninh Thư nhìn những người thú này, có người thú còn bị rụng cả lông trên cánh, máu chảy đầm đìa, còn có người toàn thân sưng lên tím bầm.

Ninh Thư giao những người thú có vết thương ngoài da cho Chi xử lý, Chi vô cùng khẩn trương, Ninh Thư nói: "Thuốc gì để cầm máu làm kín miệng vết thương, thì giã nát rồi bôi lên vết thương là được."

"Có phải là bị vật gì đó cắn đúng không, vết thương ở chỗ nào?" Ninh Thư hỏi một người thú toàn thân bị tím bầm. 

Người thú giống đực nhìn thấy là Ninh Thư, nghiêng đầu qua một bên không nói gì, hiển nhiên là không tin Ninh Thư.

Ninh Thư xoay người bèn đi kiểm tra cho người tiếp theo, thấy trên bắp chân có hai lỗ nhỏ, chắc là rắn cắn, Ninh Thư nghe Vu nói người của Hắc Xà tộc biết nuôi các loại rắn độc.

Ninh Thư cầm hòn đá được mài nhọn hoắt trực tiếp rạch lên da, sau đó máu vừa đen vừa bốc mùi chảy ra, Ninh Thư lấy tay siết chặt miệng vết thương, đợi đến khi máu tươi trở thành màu đỏ, mới nhét một nắm thảo dược vào trong miệng nhai nát rồi thoa lên trên vết thương. 

Còn có thể giải độc hay không, chỉ có thể trông cậy vào ông trời, cô chỉ có thể làm được đến mức độ này thôi.

Vu ngược lại có chút tò mò hỏi: "Sao cô lại nghĩ ra thứ này?"

"Người thú giống cái chúng ta mỗi tháng đều phải chảy máu, máu chảy ra rất bẩn, bị rắn cắn cũng giống vậy." Ninh Thư cười nói. 

Vu:...

Có điều Vu thấy đây là một cách hay, nên cũng giúp đỡ làm như vậy.

Thấy có vẻ hiệu quả, có lẽ là liên quan đến thể chất mạnh mẽ của người thú, hồi phục rất nhanh, có điều những người thú này không thể đi chiến đấu được nữa. 

Những người thú có sức chiến đấu của Dực Hổ tộc không còn nhiều lắm.

Ninh Thư nhìn lên trời, hóa ra đây chính là định nghĩa hồng nhan họa thủy.

Bận rộn một lúc lâu, mới xử lý xong miệng vết thương cho những người bị thương này. 

Chi đi bên cạnh Ninh Thư nói: "Thảo, cô thật là lợi hại."

"Cô cũng có thể lợi hại như vậy, hãy nhớ kỹ các loại thảo dược này."

Ninh Thư đi trong bộ lạc, liếc nhìn lại, lúa mỳ dường như đã chín, nhưng bây giờ sức chú ý của người thú không hề đặt trên những cây lúa mì này, mà cấp bách muốn đoạt lại thần nữ. 

Chi rất có hứng thú với thảo dược, luôn quấn quít lấy Ninh Thư hỏi đủ kiểu vấn đề, Ninh Thư đều kiên trì giải thích, nếu như mình rời khỏi thế giới này, Chi nắm giữ được một kĩ năng, có thể sống rất tốt cùng nguyên chủ.

Thế giới này không có chữ viết, Ninh Thư muốn ghi chép một số kiến thức về thảo dược cũng không được.

Cũng chỉ có thể dựa vào khả năng học thuộc lòng của Chi mà thôi. 

Đợi sau khi thịt muối được hong khô, Ninh Thư và Chi lại đem thịt muối bỏ vào bên trong nham động lớn.

Đến khi bầu trời đã có tám mặt trăng, Thiên Giai vẫn chưa trở lại, lúa mỳ cũng đã chín rồi.

Chỉ có một vài người thú giống cái đi gặt lúa mỳ, nhưng người thú giống đực giống như bị điên vậy, bọn họ cho rằng việc thu hoạch lương thực làm sao có thể so được với thần nữ. 

Ninh Thư và Chi đều giúp đỡ thu hoạch lúa mỳ.

Một vài người thú giống cái tặng Ninh Thư một ít lúa mì, Ninh Thư cũng không khách khí, bèn phơi khô rồi cất đi.

Khí trời đã lạnh, dù đã được kình khí cải tạo, Ninh Thư cảm thấy rét run, gió lạnh thổi đến thẩm thấu vào hẳn trong xương cốt. 

Trên người Chi quấn rất nhiều da thú, lúc ngủ đều ôm Ninh Thư, Chi rất thích ôm Ninh Thư khi ngủ, cảm giác giống như đang ôm một quả cầu lửa lớn, có hơi ấm liên tục tỏa ra.

Khiến Ninh Thư luôn ngủ không ngon giấc.

Sự việc phát triển càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mọi người, thủ lĩnh tộc trưởng cũng ra mặt, đàm phán với Hắc Xà tộc. 

Trước khi trận tuyết lớn đầu tiên tới, Thiên Giai đã trở lại Dực Hổ tộc, nhưng lại có một người đàn ông trở về cùng cô ta.

Người đàn ông này có mái tóc dài màu đen, ngũ quan tinh tế, về tổng thể đem lại cho mọi người cảm giác điềm đạm, trong con ngươi có một sọc chéo bên trong như con rắn, lúc nhìn người khác mang theo sự âm u lạnh lẽo, như thể bị rắn độc nhìn chăm chú vậy.

Dựa vào tinh thần khoa học tìm hiểu sự thực, Ninh Thư vô cùng muốn vén cái quần da của người đàn ông Hắc Xà tộc này lên, muốn nhìn xem có phải có hai cái ấy ấy hay không. 

Ninh Thư thấy sắc mặt Thiên Giai hồng nhuận, trên người mặc da thú, nhìn bộ dáng dường như không phải chịu khổ chút nào, hiển nhiên là sống rất tốt ở trong bộ lạc của Hắc Xà tộc.

Chỉ là làm cho Thụy - bạn lữ của cô ta lo lắng không yên, còn cả những người thú giống đực yêu mến Thiên Giai nữa.

Ninh Thư cảm thấy Thiên Giai và người đàn ông của Hắc Xà tộc này chắc là đã trở thành vợ chồng thực sự, hơn nữa ngày ngày còn ngủ trong động của Thụy, mỗi ngày đều ghen tuông với Thụy. 

Thụy biết được bạn lữ của mình đã quan hệ với người thú giống đực này, trong lòng đau khổ chết đi được, quả nhiên chuyện hắn sợ hãi cuối cùng cũng xảy ra, thần nữ vừa xinh đẹp lại tài giỏi không phải là người hắn có thể độc chiếm.

Hơn nữa Giai cũng nói mình bị cưỡng ép, sức lực của Giai làm sao có thể chống lại được một người thú giống đực chứ.

Chỉ cần cô ấy trở về là tốt rồi, chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh là tốt rồi, chỉ cần Giai ở bên cạnh, trong lòng hắn sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm. 

Thụy nảy sinh sự ỷ lại với Thiên Giai mà ngay cả hắn cũng không nhận ra, thâm nhập vào tận xương tủy.

Lúc Ninh Thư biết tin Thụy rộng lượng quyết định cùng chia sẻ Thiên Giai với người đàn ông Hắc Xà tộc kia, khóe miệng co quắp lại, mặt không có biểu cảm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi