BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Ninh Thư thực sự vẫn không hiểu nổi Tống Ngưng, tại sao Tống Ngưng lại nghĩ mình phải thích An Noãn, hay là Tống Ngưng cũng biết kịch bản rồi?

Như vậy Tống Ngưng là người xuyên không đến sao? Người sống lại hay là người làm nhiệm vụ?

Nếu là người sống lại thì chắc rất ghen ghét An Noãn, nhưng thái độ của Tống Ngưng đối với An Noãn lại là cao cao tại thượng, đôi khi có chút khinh bỉ và coi thường.

Rất có khả năng cũng là người làm nhiệm vụ giống mình, Ninh Thư nghĩ đến khả năng này, tóc gáy dựng hết cả lên, cảm giác tên này là người làm nhiệm vụ thật, cái gì cũng soi mói cô được.

Trong đầu Ninh Thư chợt hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng mặt vẫn vậy không chút biểu cảm, nhìn Tống Ngưng hỏi: "Tại sao anh lại phải thích An Noãn?"

Tống Ngưng bĩu môi nói: "Không phải đàn ông các anh đều thích kiểu con gái giống như thức ăn nhiều nước, gia vị ít không có mùi vị, ngây thơ trong sáng sao?"

"Không, anh thích kiểu như em đấy." Ninh Thư nhếch mép cười.

Thấy gương mặt hớn hở của tên kia, Tống Ngưng chỉ muốn cho tên này một cái bạt tai, ngoài miệng nói thích, nhưng thật ra một chút tình cảm đối với cô ta cũng không có. Mẹ nó, mãi mãi cũng vẫn là con số không tròn trĩnh.

Tống Ngưng thực sự tức đến mức muốn khóc, chưa từng thấy tên lưu manh nào như thế này bao giờ.

Tình cảm giữa An Noãn và Tông Chính Bân phát triển rất nhanh, lúc này cũng chưa được bao lâu, Ninh Thư đã thấy cử chỉ thân thiết của hai người này, An Noãn lúc nào cũng bị cao thủ tán gái trêu chọc đến mức đỏ bừng cả mặt, hoặc là bất ngờ hôn một cái, không thì lại là một cái ôm thật chặt, khiến cho An Noãn như sắp ngạt thở vậy.

Kỹ năng trêu ghẹo của công tử đào hoa Tông Chính Bân quả thực đột phá đến tận chân trời, hai người mà chim chuột nhau thì ngọt khỏi phải bàn rồi.

Cả cái tập đoàn Cung thị này nồng nặc mùi vị yêu đương.

FA như Ninh Thư đây chỉ lẳng lặng nhìn người ta show ân ái, nhìn đi, không có Cung Lạc cưng chiều, sẽ có người đàn ông khác đến cưng chiều An Noãn.

An Noãn từ nhỏ đã được cưng chiều, so sánh một chút mà nói, cùng là con gái, Ninh Thư rất hoài nghi cuộc đời của mình.

Dẹp đi, số mình là số vất vả rồi.

Hôm nay, Tông Chính Bân đưa An Noãn đến trước mặt Ninh Thư, đi thẳng về phía Ninh Thư nói: "Tổng giám đốc Cung, anh nên thả người rồi, tôi muốn đưa An Noãn đi."

Ninh Thư nhìn An Noãn, sắc mặt hồng hào, cả nhìn người có vẻ như thần thái rất phấn chấn, An Noãn có được tình yêu thoải mái nên rất xinh đẹp.

Chỉ là trước kia mở miệng là nói đến danh dự, chỉ trích cô bán mình cho Tông Chính Bân, chưa được bao lâu mà đã tự vả vào mặt mình rồi, tự mình chạy theo Tông Chính Bân rồi kìa.

Biểu cảm của Ninh Thư lạnh nhạt, nói: "Ok, trả sáu trăm ngàn cho tôi là được."

"Tổng giám đốc, tôi nợ anh năm trăm ngàn, tại sao giờ lại thành sáu trăm ngàn rồi?" An Noãn vừa nghe thấy sáu trăm ngàn, bỗng thấy tụt cảm xúc, cảm thấy Ninh Thư như đang nâng giá vậy.

Ninh Thư không thèm để ý đến An Noãn, mà quay sang nói với Tông Chính Bân: "Trước kia nhân viên vệ sinh này còn làm vỡ một bình hoa, một trăm ngàn là tiền bồi thường bình hoa bị vỡ."

An Noãn kinh ngạc bụm miệng lại, nhìn Ninh Thư với ánh mắt ngày càng không cam lòng: "Bình hoa gì mà tới một trăm ngàn, tại sao anh lại có thể làm như vậy chứ, anh cố ý lừa tôi, tại sao anh lại có thể như thế."

"Bình hoa của tôi là bình hoa cổ, cái giá này đã là rẻ lắm rồi." Ninh Thư lạnh nhạt nói, chỉ có bấy nhiêu tiền, cô làm khó dễ được tôi sao.

An Noãn nhíu chặt mày, quay sang Tông Chính Bân nói: "Em thấy hay là thôi dẹp đi."

Ninh Thư ngạc nhiên nói: "Dẹp cái gì chứ, cô nợ tiền tôi, bây giờ phải trả tiền, chứ không phải đi mua hàng, dẹp là dẹp thế nào?"

An Noãn lập tức tức giận vô cùng, tại sao trong miệng tổng giám đốc lúc nào cũng chỉ tiền tiền tiền, đặc biệt là lại ở ngay trước mặt Tông Chính Bân.

Trước kia còn cảm thấy tổng giám đốc là người tốt bụng, nhưng bây giờ xem ra vẫn là một nhà tư bản máu lạnh.

Tông Chính Bân thấy dáng vẻ vì sáu trăm ngàn mà quẫn bách của người con gái mình yêu, rất là hào phóng đưa cho Ninh Thư tờ chi phiếu sáu trăm ngàn: "Đây là sáu trăm ngàn, từ hôm nay trở đi, An Noãn không phải là nhân viên của công ty các anh nữa rồi."

Không biết có phải Ninh Thư ảo tưởng không, mà cảnh tượng bây giờ giống như là Hoàng tử đánh bại con rồng tàn ác cứu thoát nàng công chúa xinh đẹp vậy.

Cô vô tình trở thành nhân vật phản diện rồi.

Ninh Thư nhận tờ chi phiếu, quay sang nói với An Noãn: "Cô đến phòng tài vụ để lĩnh lương, giờ cô không còn là nhân viên của Cung thị nữa rồi."

Nhưng An Noãn giống như bị sỉ nhục vậy: "Tôi mới không cần tiền của anh đó." Nói rồi kéo Tông Chính Bân đi.

Tông Chính Bân lắc đầu, vẻ mặt cưng chiều đi cùng An Noãn.

Ninh Thư: →_→

Tuy là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng Ninh Thư thở phào một tiếng, bây giờ An Noãn với cô không còn có quan hệ gì rồi, để Tông Chính Bân cưng chiều An Noãn đi.

Ninh Thư thậm chí có cảm giác gông cùm xiềng xích trên người đang dần tan biến.

Ninh Thư nói thẳng với thư ký trưởng: "Dự án hợp lần này sẽ không hợp tác với tập đoàn Đỉnh Phong nữa, tìm đối tác khác để hợp tác."

Với tính cách nhỏ mọn của An Noãn, tuyệt đối sẽ không cho phép Tông Chính Bân hợp tác với một nhà tư bản máu lạnh như mình.

Trong kịch bản Cung Lạc vì An Noãn mà làm cho không ít công ty bị sụp đổ, ví dụ như người thừa kế một công ty nào đó theo đuổi An Noãn, Cung Lạc nổi máu ghen ngay lập tức sẽ làm cho công ty đó phá sản, quả thực là nhịp điệu ngừng hổng nổi mà.

Dưới chân tình yêu của An Noãn và Cung Lạc còn có rất nhiều máu và nước mắt của biết bao tấm bia đỡ đạn.

Bây giờ các ngươi tự đi mà chơi đi.

Có đôi khi vui đùa đến mức đầu óc không còn biết gì nữa, nhất định sẽ gây ra tai họa.

Không có An Noãn ở cạnh gây chuyện, Ninh Thư cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, cũng không biết lúc nào mới có thể rời khỏi thế giới này.

"2333, ngươi ở đó không, còn chưa trở về sao, đừng giả bộ chết rồi nữa." Ninh Thư thử kết nối với hệ thống, nhưng 2333 vẫn chưa lên tiếng, chẳng khác gì bị mất tích vậy.

Nếu như hệ thống là con người, Ninh Thư thực sự muốn đánh chết nó.

Ninh Thư chuẩn bị tan làm, Tống Ngưng đi qua khoác lấy tay Ninh Thư, thấy biểu cảm của Ninh Thư có chút không tình nguyện, Tống Ngưng vén tóc lên nói: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng là vị hôn phu của em, em muốn cho người khác biết quyền sở hữu của em chẳng nhẽ không đúng sao!"

Tống Ngưng giống như một hũ giấm nhỏ vậy, Ninh Thư gật đầu: "Tùy em."

Tống Ngưng mặt đờ ra, cái quái gì vậy.

Đậu má, Tống Ngưng cảm giác như mình bị lão này ngược rồi, bất luận là làm cái gì, lão này cũng rất là hờ hững, mức thiện cảm ngàn năm không thay đổi, kỳ thực người đàn ông này là người máy sao.

Trở về biệt thự, Ninh Thư thấy Tống Ngưng ngựa quen đường cũ bèn hỏi: "Em không về à?"

Tống Ngưng ôm lấy một cái gối, quay qua cười với Ninh Thư, nhìn bằng nửa con mắt nói: "Em muốn ở đây đến khi nào thì đến lúc đó, một ngày nào đó em chán ghét anh rồi, em sẽ tự đi."

Ninh Thư ồ lên một tiếng, kéo cà vạt ra chuẩn bị lên tầng đi tắm.

"Cung Lạc, em đói rồi, anh nấu cơm đi." Tống Ngưng hô lên với Ninh Thư hô: "Em là khách mà, anh lại để em chết đói sao?"

Ninh Thư cởi cúc ở cổ tay áo sơ mi ra, nói: "Em muốn ăn gì, nói với chị Lý, chị Lý biết nấu ăn đó."

Tống Ngưng bĩu môi đáp: "Em thích ăn đồ anh nấu cơ, thôi bỏ đi, không nói nữa, trái tim anh làm bằng đá à, người ta đã đối với anh như vậy rồi, mà anh cũng không cảm nhận được sao."

"Người như anh đáng phải sống cô độc cả đời, sau này em đi rồi đừng có mà khóc." Tống Ngưng nói một cách tàn nhẫn, nhưng giọng của cô ta lại dịu dàng, nghe có vẻ không giống uy hiếp, trái lại giống như đang ngọt ngào làm nũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi