Trương Gia Sâm chắc chắn là một người đàn ông đầy tham vọng, một người nam phượng hoàng sinh ra từ vùng núi lạc hậu, là một con phượng hoàng có thể mang tới hy vọng cho gia tộc.
Trương Gia Sâm thông minh khắc khổ, nội tâm vô cùng bền bỉ, ý thức trách nhiệm rất cao, giỏi giang đến mức có thể khiến cho mỗi một người của Trương gia đều được sống hạnh phúc, sau khi thành công đều cẩn thận chăm sóc mỗi người của Trương gia, đằng sau người đàn ông giỏi giang ấy luôn có người thân cần được chăm sóc, nhưng Trương Gia Sâm lại không hề có ý thức trách nhiệm với Miêu Diệu Diệu.
Miêu gia chính là một cái thang dẫn tới sự thành công của Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm có thể chịu đựng vợ chồng Miêu gia đối với hắn vẫn luôn kinh thường, hắn có sự nhẫn nại mà người thường không thể có được, nhưng trong lòng luôn ghi nhớ điều này.
Mẫn cảm tự tôn tự cao lại tự ti.
Mẹ Miêu thương xót con gái phải đi tới vùng núi non hẻo lánh chịu khổ nên chuẩn bị bữa tối rất phong phú, còn đích thân vào bếp.
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn này, nước miếng của Ninh Thư sớm đã chảy dài, ở nông thôn quả thật ăn uống không tốt, đó thật sự là hành hạ dạ dày của chính mình mà.
Sau khi ăn sạch sẽ đồ ăn mỹ vị trước mặt, Ninh Thư vô cùng thỏa mãn, vợ chồng hai người đều không ngừng gắp thức ăn cho Ninh Thư, ngay cả Trương Gia Sâm cũng gắp thức ăn bỏ vào trong bát của Ninh Thư, nói: “Em ăn nhiều một chút.”
Ninh Thư quay đầu qua nhìn Trương Gia Sâm, ánh mắt của cô rất thâm thúy, cười nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Trong lòng bật cười một tiếng, nếu như anh thật sự đau lòng, vì sao lại mặc kệ cô ở nông thôn một mình không hề lo lắng cũng không hề hỏi han, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Miêu Diệu Diệu căn bản không thể thích ứng được cuộc sống như vậy, Miêu Diệu Diệu chưa bao giờ phải sống những ngày tháng như vậy, Trương Gia Sâm cũng không phải là không biết.
Ninh Thư đã ăn no nên không tiếp tục ăn nữa, nhìn thấy Ninh Thư buông đũa xuống, một lát sau Trương Gia Sâm cũng chậm rãi buông đũa xuống.
Ninh Thư nhìn ra được Trương Gia Sâm cũng không có khẩu vị gì, có thể là do có vợ chồng Miêu gia ở đây khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Thư ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Trương Gia Sâm ngồi bên cạnh Ninh Thư, lẳng lặng cùng Ninh Thư xem ti vi.
Người đàn ông này...
Ninh Thư nói cho vợ chồng Miêu gia về chuyến đi này, lại mặc kệ Trương Gia Sâm ở một bên, Trương Gia Sâm cũng không nói gì cả, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn Ninh Thư, cũng nhìn không ra là có tức giận hay không.
Nhưng Ninh Thư lại thấy được sự cưng chiều của vợ chồng Miêu gia dành cho mình, trên cơ bản là muốn gì được nấy, coi mình thành bảo bối trong tay mà yêu thương.
Chỉ là ông trời vốn rất công bằng, cuộc đời một người không thể lúc nào cũng hạnh phúc như vậy, sự xuất hiện của Trương Gia Sâm đã chấm dứt hạnh phúc của Miêu Diệu Diệu, hủy luôn cuộc sống tốt đẹp của Miêu Diệu Diệu, khiến Miêu Diệu Diệu không còn gì cả, cuối cùng còn chết trẻ.
Miêu Diệu Diệu chỉ vì một lần bướng bỉnh của chính mình mà khiến cuộc sống bị hủy, mất đi tất cả.
Trong thời gian này, Miệu Diệu Diệu lại không hề sinh một đứa con nào, ngay cả mang thai cũng không.
“Mẹ, tối nay con sẽ ngủ ở nhà mình.” Ninh Thư nói với mẹ Miêu.
“Được, vậy thì ngủ ở nhà.” Mẹ Miêu không cần suy nghĩ đã nói.
Trương Gia Sâm muốn nói lại thôi.
“Gia Sâm, hôm nay con để Diệu Diệu ở lại đây đi.” Mẹ Miêu nói với Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm gật đầu: “Tất cả đều nghe theo mẹ.”
Trương Gia Sâm phải ra về, ánh mắt Trương Gia Sâm đặt trên người Ninh Thư, Ninh Thư đứng lên tiễn Trương Gia Sâm đi ra ngoài.
Ninh Thư đi ở phía trước Trương Gia Sâm, hơi liếc mắt nhìn hắn.
Trương Gia Sâm mở cửa xe ra, nhìn về phía Ninh Thư, vừa cười vừa nói: “Ngày mai anh sẽ lại đến.”
Nói xong Trương Gia Sâm vươn tay ra đặt lên đầu Ninh Thư: “Chờ anh nhé.”
“Vâng.” Ninh Thư gật đầu.
Ninh Thư nhìn xe Trương Gia Sâm dần dần đi khuất, mới xoay người đi vào nhà.
“Đúng là có chồng rồi sẽ không thèm nhớ đến cha nữa mà.” Cha Miêu dùng ánh mắt u oán nhìn Ninh Thư.
Mặt Ninh Thư trở nên nghiêm túc, nói: “Cha, con có chuyện quan trọng muốn nói.”
Cha Miêu kinh ngạc, nghiêm túc đúng theo tư thế ta đây là ông chủ.
“Có chuyện gì, không có chuyện gì là cha con không thể giải quyết được cả.”
Ninh Thư kéo cha Miêu đến thư phòng, trực tiếp mở miệng nói: “Cha, con muốn tới công ty.”
Cha Miêu hơi kinh ngạc: “Sao con đột nhiên lại muốn tới công ty.”
Cha Miêu nghĩ rằng con gái nhà mình muốn đến công ty là vì muốn được cùng Trương Gia Sâm ở bên nhau, mới nói: “Hay là con tới làm thư ký của Trương Gia Sâm đi.”
Ninh Thư: →_→
“Bây giờ vị trí trưởng phòng vẫn đang bỏ trống mà, con muốn làm trưởng phòng quản lý.” Mặt Ninh Thư vô cùng nghiêm túc.
Cha Miêu vỗ vỗ bả vai Ninh Thư: “Quản lý công ty không phải là chuyện nhỏ, đừng có nghịch ngợm.”
“Con nói thật mà, ngày mai con sẽ đi nhậm chức, nếu như không được con sẽ rút lui.” Ninh Thư cầm lấy cánh tay cha Miêu làm nũng: “Cha, để cho con thử một chút đi, con muốn quản lý công ty.”
“Được, được, thực sự không được thì rút lui.” Cha Miêu hoàn toàn chỉ là làm cho có lệ, hiển nhiên không phải thực sự nghĩ con gái mình có thể làm được.
Ngày thứ hai, Ninh Thư ăn mặc gọn gàng đi xuống tầng, cha Miêu nhìn thấy Ninh Thư, gật đầu nói: “Ừ, nhìn không tệ lắm.”
Ninh Thư cười, nói đùa, ở thế giới trước kia đã từng làm tổng giám đốc, công ty Cung Lạc lớn hơn công ty của cha Miêu không biết nhiêu lần.
Ăn xong điểm tâm, Ninh Thư ngồi trên xe cha Miêu cùng tới công ty.
“Con gái à, đừng lo lắng, có chuyện gì cũng có cha con giúp con gánh vác.” Cha Miêu sảng khoái nói với Ninh Thư, ngược lại mồ hôi trên trán lại toát ra rất nhiều, cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi.
Ninh Thư nhìn cái bụng phệ của cha Miêu, đưa khăn trong tay cho ông, xoa xoa mồ hôi trên mặt cha Miêu, nói rằng: “Cha, bắt đầu từ ngày mai, cha phải điều tiết chế độ ăn uống đi, con làm bác sĩ dinh dưỡng giúp cha lên thực đơn, cha như vậy là không thể được.”
Cha Miêu không biết nên vui mừng vì con gái quan tâm đến mình, hay là đau khổ ép mình bây giờ muốn ăn ngon cũng không được.
Đến công ty, Ninh Thư chỉnh sửa một chút trang phục của mình, cổ áo phẳng phiu, mới bước xuống xe.
Ninh Thư đi theo phía sau cha Miêu, ánh nhìn thẳng tắp.
Công ty của cha Miêu không phải là rất lớn, chỉ có thể coi là bậc trung, không lên không xuống, công việc ổn định, chắc là đã đi vào tình trạng ổn định.
Nhưng sau khi đến tay Trương Gia Sâm, công ty mới từ từ trở nên lớn mạnh.
Cha Miêu thông báo cho lãnh đạo các bộ phận qua đây họp, trước mặt mọi người tuyên bố cho Ninh Thư nhậm chức trưởng phòng quản lý.
“Diệu Diệu, bây giờ con vẫn có thể đổi ý.” Cha Miêu nói: “Quản lý công ty không phải chuyện có thể vui đùa.”
Ninh Thư nghiêm túc nhìn cha Miêu: “Cha, công ty này chính là tâm huyết của cha, con muốn tiếp tục duy trì, cho dù con bây giờ không biết, con có thể học, con không thể mãi mãi không học được.”
Cha Miêu hơi sửng sốt, trong ánh mắt toát ra hơi nước, dùng khăn xoa xoa, nói rằng: “Được, con gái của cha con có tấm lòng này là rất tốt, chúng ta chậm rãi học, cuối cùng sẽ học được thôi.”
“Trương Gia Sâm là một nhân tài, con và hắn là vợ chồng, có thể để hắn dạy con, có điều có một số việc không thể toàn bộ đều nghe theo được.” Cha Miêu nhắc nhở Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu.
Các bộ phận nhân lực lục tục tới, Trương Gia Sâm cũng tới, Trương Gia Sâm nhìn thấy người mặc đồ màu đen, tóc được vén lên chính là Ninh Thư, hơi kinh ngạc, bây giờ Miêu Diệu Diệu có vẻ giỏi giang lại thanh thoát, rất không giống với dáng vẻ thường ngày.
Ninh Thư quay đầu nhìn Trương Gia Sâm, đi theo phía sau hắn là một thư ký đang ôm văn kiện, người thư ký này dáng dấp rất dễ nhìn, trên mắt đeo một cặp kính viền đen.
Trong kịch bản chính là người phụ nữ này gian díu với Trương Gia Sâm, bị Miệu Diệu Diệu nhìn thấy, khi Miêu Diệu Diệu đang đi sang đường thì bị xe đụng mà chết.