Nhà bị bán đi rồi, cả nhà Trương gia đương nhiên không thể ở căn nhà này nữa, mẹ của Trương Gia Sâm đang nhìn kĩ những món đồ nào còn xài được muốn đem theo.
Cha của Trương Gia Sâm quở trách bà ta, vì những món đồ này đều đã là của người khác rồi, hơn nữa đem mấy món đồ này đi rồi để ở đâu chứ?
Đôi mắt của mẹ Trương Gia Sâm càng đỏ hơn, nghẹn ngào đến mức da mặt đều run cả lên, những món đồ này đều là của con trai bà.
Người nhà Trương Gia đã thuê một căn nhà bình thường ở tiểu khu, phải đợi đến khi chuyện của Trương Gia Sâm được giải quyết triệt để ổn thỏa rồi mới có thể trở về nơi cũ.
Thời gian này, cha của Trương Gia Sâm đã gánh vác rất nhiều, làm chủ của cả gia đình, áp lực trên người ông ta thật sự rất lớn, đặc biệt là khi đứa con trai khiến ông ta tự hào này gây ra chuyện như vậy, cả nhà Trương Gia Sâm phải chuyển về thôn cũng sẽ mất hết thể diện, còn phải đối diện với những lời đồn đại khó nghe của những người trong thôn.
Thật sự là nghiệp chướng mà.
Trước khi mở phiên tòa một ngày, Ninh Thư đã đến cục cảnh sát thăm Trương Gia Sâm, lần này nhìn thấy Trương Gia Sâm, Ninh Thư chút nữa đã không nhận ra anh nữa.
Trương Gia Sâm mặc bộ đồ tù nhân, râu ria lổm chổm và ốm đi rất nhiều, trong hốc mắt đều là những tia máu đỏ. Trước đây đầu tóc đều chải chuốt rất chỉnh tề, bây giờ thì rủ lòa xòa trước trán, dường như sắp che cả đôi mắt hắn.
Trương Gia Sâm của bây giờ trông vô cùng phiền muộn và nóng nảy, dáng vẻ như chó cùng rứt giậu vậy.
Trương Gia Sâm nhìn thấy Miêu Diệu Diệu thì cực kì kích động, khiến những tơ máu trong mắt hắn càng đậm thêm: “Diệu Diệu, sao bây giờ em mới đến?”
“Sau khi anh bị bắt, công ty rất loạn, em phải đi chủ trì đại cục nữa.” Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm nói: “Thời gian này anh thế nào rồi?”
Trương Gia Sâm day trán mình, muốn đưa tay ra nắm lấy đôi tay của Ninh Thư nhưng lại bị miếng thủy tinh chắn, Trương Gia Sâm dịu dàng nhìn Ninh Thư, nói: “Diệu Diệu, chuyện lần này anh có thể giải thích với em, căn nhà ở khu Tomson đó là anh mua, vì anh muốn tặng em một căn nhà, căn nhà này là anh xây cho em đó.”
Ninh Thư: …
“Diệu Diệu, xin em nhất định phải tin anh.” Trương Gia Sâm cố gắng kiềm nén nội tâm đang không ngừng điên dại của mình.
Hiện giờ Miêu Miêu chính là phao cứu mạng của hắn.
Gương mặt Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm đầy tủi thân: “Nhưng căn nhà ở khu Tomson đó thư ký Tiết đang sống, căn nhà này có thật là anh mua cho em không? Trên giấy tờ chỉ có tên của anh.”
Trương Gia Sâm nhíu chặt lông mày, tròng mắt đỏ thẫm, ánh mắt kiên định nhìn Ninh Thư: “Đây là chủ ý của cha em phải không? Gần đây cha em đang kiểm tra sổ sách.”
Hơn một tháng gần đây Trương Gia Sâm suy đi tính lại từ đầu đến cuối, cảm thấy chính là Miêu Chí - cha của Miêu Diệu Diệu đã đưa hắn vào đây, hơn nữa chỉ cần nhìn thái độ của cảnh sát là đã đoán được.
Chuyện này chắc chắn là do Miêu Chí làm, có lẽ Miêu Diệu Diệu cũng đã hiểu rõ tình hình, tuy nhiên Trương Gia Sâm đang đánh cược với tình cảm mà Miêu Diệu Diệu dành cho mình, nhưng đương nhiên phần tình cảm này không phải là việc đánh bạc mà có thể cược được.
“Miêu Miêu, anh…” Trương Gia Sâm muốn tìm một lý do để biện hộ cho mình nhưng không biết nên nói gì.
“Miêu Miêu, xin em hãy tin anh.” Trương Gia Sâm nói một cách bất lực.
Ninh Thư cười nói: “Anh yên tâm, em sẽ giúp anh mà.”
Trên mặt Trương Gia Sâm sáng lên, Ninh Thư lại nói: “Em đã bán căn nhà là quà cưới của chúng ta để xoay sở tiền cứu anh rồi.”
Nét mừng rỡ trên gương mặt Trương Gia Sâm lập tức cứng đơ lại, chau mày nói: “Diệu Diệu, sao em có thể bán căn nhà đi chứ, đó là quà cưới của chúng ta.”
Môi của Trương Gia Sâm run rẩy mếu máo, nét mặt sụp đổ thất vọng, nhìn chằm chằm Ninh Thư, gượng cười đau khổ nói: “Miêu Diệu Diệu, em cố ý sao?”
“Cố ý cái gì chứ? Chuyện bán nhà cha anh cũng đồng ý mà.” Ninh Thư vô cùng kinh ngạc nói.
Toàn bộ sức sống trên người Trương Gia Sâm như bị hút cạn hết rồi, hắn bây giờ thật sự là cái gì cũng không còn nữa.
Những thứ trước đây hắn đã khổ tâm phấn đấu để có được bây giờ đều không còn nữa, những thứ gây dựng ở thành phố này hoàn toàn mất đi rồi, tinh thần của Trương Gia Sâm ngơ ngẩn ra một hồi, mới đây hắn còn là một trưởng phòng quản lý hô mưa gọi gió ở công ty, nhưng bây giờ thì cái gì cũng không còn nữa.
Cả trái tim như bị đặt trong chảo dầu để chiên xào lên vậy, đau đớn khôn cùng, Trương Gia Sâm nhìn người con gái trước mặt anh: “Căn nhà đã bán được bao nhiêu tiền?”
Ninh Thư cảm thấy buồn cười, đã đến lúc này rồi, Trương Gia Sâm còn quan tâm điều này, Ninh Thư giơ ra một ngón tay, Trương Gia Sâm nhìn chằm chằm vào ngón tay của Ninh Thư, sắc mặt khó chịu, đập mạnh một cái xuống bàn: “Cái nhà này cũng có đứng tên của anh, em chưa hỏi ý kiến anh đã bán nhà đi rồi, Miêu Diệu Diệu, em cố ý làm vậy, em đang cố ý.”
Một căn nhà ở vị trí tốt như vậy, đáng ra phải bán được ba triệu, bây giờ bán rẻ thảm hại như vậy, một phần ba giá cũng chấp nhận bán đi.
Ninh Thư nhún vai nói: “Em là vì thật lòng muốn cứu anh thôi.”
“Cứu anh sao?” Trương Gia Sâm cười nhạt một tiếng, Miêu gia không nghèo đến mức phải bán nhà, nhất định là lão cáo già Miêu Chí nhân cơ hội này để lấy lại tài sản trong tay hắn.
Tinh thần, cơ thể Trương Gia Sâm đều hoảng lên rồi, hắn ngồi xuống, màu máu trong đôi mắt càng đỏ hơn, nhìn gương mặt hờ hững lạnh nhạt của Miêu Diệu Diệu, trong lòng càng thêm kinh hoàng lo sợ, liên tục nói: “Diệu Diệu, anh thật lòng yêu em, đợi anh ra rồi, chuyện này anh sẽ giải thích tường tận cụ thể cho em nghe.”
Giải thích? Không cần thiết, Ninh Thư không trả lời, cứ như thế mà nhìn Trương Gia Sâm, cảm xúc của Trương Gia Sâm càng thêm kích động, nếu như không phải có tấm chắn thủy tinh này, chỉ e rằng Trương Gia Sâm bây giờ đã bổ nhào qua cô rồi, vẻ mặt Trương Gia Sâm có chút điên dại, tay đập lên miếng thủy tinh, miệng nói không ngừng, Ninh Thư cúp điện thoại, càng không thể nghe rõ hắn lại nói những gì.
Bởi vì Trương Gia Sâm quá kích động, đã bị người ở phòng tạm giam kiềm chế lại, Trương Gia Sâm phản kháng kịch liệt, vẫn luôn nhìn vào Ninh Thư, cố gắng nói gì đó với Ninh Thư, nhưng căn bản bị tấm thủy tinh kia chắn nên không biết hắn lại nói những gì.
Ninh Thư giống như đang xem kịch câm vậy.
Lúc cuối Trương Gia Sâm bị giải đi mà trong đôi mắt vẫn đầy tia máu, đặc biệt là lúc nhìn đến vẻ dửng dưng lạnh nhạt của Ninh Thư, mặt hắn vừa tuyệt vọng vừa oán hận, hắn nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư với đầy vẻ căm thù.
Đối diện với ánh mắt như thế, Ninh Thư cảm thấy rất hả dạ, biết được anh đau khổ dày vò như vậy, trong lòng tôi yên tâm rồi.
Sau đó Ninh Thư đi thăm Tiết Mạn Mạn một lát, nhưng không gặp mặt Tiết Mạn Mạn mà hỏi thăm cảnh sát quản lý cô ta để biết thông tin. Đầy những món đồ hiệu, các hộp trang điểm, quần áo giày dép, nước hoa, thẻ làm thẩm mỹ của Tiết Mạn Mạn tính ra cũng khoảng hơn một triệu.
Những thứ này đều là những thứ đã “hút máu” được từ Miêu gia sao, tính sơ sơ tổng cộng lại, Trương Gia Sâm lên chức hai năm nay đã kiếm hơn được mười triệu sao.
Thật sự là muốn tìm mọi cách để đào mỏ, hút máu Miêu gia đây mà.
Không chỉ có Trương Gia Sâm phải ngồi tù, Tiết Mạn Mạn cũng phải đối diện với án giam hình sự, hơn nữa những món đồ của cô ta đã không còn là của cô ta nữa mà là tang chứng vật chứng cho việc tham ô này.
Như người đời đã từng bảo “có vay có trả” thôi.
Từng món đồ được mua từ việc xẻ thịt hút máu Miêu gia mà còn ở sau lưng cười nhạo Miêu Diệu Diệu ngu xuẩn.
Miêu gia có tiền thì đáng bị đối đãi như vậy sao? Hay là cảm thấy bản thân muốn thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo?
Ninh Thư sẽ không bỏ qua cho Trương Gia Sâm, cũng sẽ không bỏ qua cho hành động độc ác của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn.
Có lẽ sau khi Miêu Diệu Diệu chết đi, Tiết Mạn Mạn mới cùng với Trương Gia Sâm quang minh chính đại đến với nhau, giống như Trương Gia Sâm đã từng nói là sẽ có một đứa con đáng yêu, sau đó cùng tựa đầu vào nhau trong hoa viên xem con chơi, trở thành một gia đình hạnh phúc.