BÚT KÝ THỜI KHÔNG


Đài tế thiên, quần thần nghiêm chỉnh mặc quan phục, đứng ở hai bên.

Mà Nhiếp chính vương Tần Hoàng đứng tại phía trên tế đài, cùng Toàn Cơ quốc sư đứng chung một chỗ.

"Hoàng thượng giá đáo!"
Sơ Nghiên mặc long bào, chậm rãi từ dưới đài đi lên.

Long bào kéo dài trên mặt đất, Sơ Nghiên một tay phụ sau lưng, bước đi tuy chậm rãi nhưng vững vàng.

"Tham kiến hoàng thượng."
Quần thần hướng nàng cung kính hành lễ.

Mặc dù mang danh "con rối", nhưng chung quy là hoàng đế, trên mặt mũi Tần Hoàng cùng triều thần vẫn là cấp.
Sơ Nghiên bước lên đài, xoay người lại nhìn văn võ bá quan bên dưới.

Thanh âm nàng nhẹ nhàng mang theo uy nghiêm vang lên.
"Chúng khanh bình thân."
"Tạ hoàng thượng."
Sơ Nghiên thu tay, tiếp tục nói.
"Hôm nay thiên thời địa lợi, Trẫm tại đây làm lễ tế trời, cầu cho con dân Đại Tần cơm no áo ấm, vụ mùa bội thu, dân chúng an cư lạc nghiệp."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thanh âm đồng loạt vang lên, chúng thần triều bái.

Sơ Nghiên liếc mắt nhìn Toàn Cơ, nhàn nhạt nói:
"Quốc sư, có thể bắt đầu rồi."
Toàn Cơ gật đầu, hắn bước một bước trước bàn tế đài, dưới vạn chúng chú mục, động tác thuần thục bắt đầu khởi vũ.


Trên tay hắn chấp mộc kiếm, một tay kẹp lấy bùa chú, bạch y bay múa, đường kiếm tinh tường lóe lên bạch quang.

Mặc dù yếu ớt, nhưng thực sự có.
Sơ Nghiên không nghĩ, vị Quốc sư này thực sự có chút môn đạo.

Nàng còn nghĩ chẳng qua là đạo sĩ quang côn lừa gạt nhân loại đâu.
Toàn Cơ đem bùa phóng lên giữa không trung.

Lá bùa đột nhiên bốc cháy, tản ra ánh sáng vàng sẫm.

Kim quang từ tế đàn tản ra, vút thẳng lên trời, ẩn ẩn vang lên tiếng rồng ngâm.
"Bệ hạ, mời."
Toàn Cơ lùi một bước, cung kính đối Sơ Nghiên nói.
Nàng cũng không chần chờ, nhận lấy nhan trong tay đại thần bên cạnh, bước lên bắt đầu tế bái.

Ba quỳ chín bái, sau đó đem nhan cắm vào lư đồng.

Sau đó, nàng xoay người lại, hướng đại thần triều đình lần nữa dõng dạc nói lớn:
"Cầu cho Đại Tần mưa thuận gió hoà, vụ mùa bội thu, con dân an cư lạc nghiệp."
Sơ Nghiên vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên kéo mây đen, gió nổi lên cuồn cuộn.

Trời giáng thiên lôi ầm ầm, đám triều thần nhao nhao nghị luận.

Sơ Nghiên ngẩng đầu, hơi nhíu mày.

Không chỉ Sơ Nghiên, đến Tần Hoàng và Toàn Cơ đều là biểu tình tương tự.

Buổi tế trời xuất hiện dị tượng, điều này thực sự đối vị hoàng đế như Sơ Nghiên bất lợi thật sự.


"Bệ hạ vừa tế thiên xong, liền xảy ra dị tượng, này..."
"Không phải là thần tiên muốn trừng phạt Đại Tần chúng ta chứ?"
"Đại Tần chúng ta đây là gặp phải hung quân sao..."
"Ký chủ, không cần lo lắng nha, đây là dị tượng nữ chủ đại nhân xuyên qua a!"
Thiên Hoa thấy chuyện lập tức nhảy ra vui vẻ giải thích.
"Ừ."
Sơ Nghiên khẽ gật đầu, nữ chủ là phượng tinh giáng thế a, xuất hiện đương nhiên đặc biệt.
Chỉ thấy sau khi trời đất biến sắc, cửu sắc vân quang xuất hiện, xua tan mây đen, bầu trời văng vẳng tiếng phượng minh, phượng hoàng bay múa.

"Phượng tinh giáng thế..."
Toàn Cơ nhìn dị tượng, khẽ lẩm bẩm.

"Bệ hạ, hôm nay tế thiên, trời ban dị tượng, phượng tinh giáng thế, thiên hạ thái bình!"
Dẫn đầu Toàn Cơ cung kính nói, tiếp đó, văn võ bá quan theo nhau quỳ xuống hô to "phượng tinh giáng thế, thiên hạ thái bình" tám chữ.

Tần Hoàng khẽ nheo mắt, nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi đem câu này lặp lại.
Phượng tinh giáng thế sao...
________
Tế Thiên kết thúc, Sơ Nghiên một đường ngồi kiệu hồi cung, mà lúc này trong kiệu không chỉ có nàng, còn nhiều hai vị.

Cộng đồng ngồi kiệu, các vị huynh đệ khiêng kiệu bên ngoài nhiều gánh nặng a.
Một là Quốc sư Toàn Cơ, còn lại lại là Nhiếp chính vương Tần Hoàng.
Toàn Cơ nói tế thiên xuất hiện dị tượng, muốn cùng nàng bàn bạc, mà Tần Hoàng tất nhiên cũng vì Phượng tinh mà đến.

"Quốc sư nói, Phượng tinh giáng thế lại như thế nào."

Không khí trầm mặc quá mức nhàm chán, Sơ Nghiên lại trước nhất lên tiếng.
Tần Hoàng liếc nàng một cái, nhìn thái độ của nàng cũng không nói lời nào, chỉ nhíu mày.

Bởi vì hắn biết, Quốc sư xưa nay chỉ trung với Hoàng đế, ngoài hoàng đế ra, đúng là chưa từng có ai ra lệnh được cho Quốc sư.
Với lại, hắn lúc nhỏ từng chịu ơn của người này, vị Quốc sư hiện tại, hắn thực tâm kính trọng.
"Thời gian trước ta xem tinh vận của Đại Tần, phát hiện được Phượng tinh soi chiếu, có Phượng tinh dẫn đường, vận mệnh quốc gia đại thịnh, có thể nói triều ta dưới sự trợ giúp của Phượng tinh sẽ mở ra thời kỳ thịnh thế nhất từ trước đến nay."
Tần Hoàng kinh ngạc.

Hắn không phải không tin lời Quốc sư nói, vị này nhưng thực thần cơ diệu toán, mỗi lời tiên đoán hắn nói ra, xưa nay đều ứng.
"Kia, Phượng tinh hiện tại ở nơi nào?"
Tần Hoàng hỏi, giọng điệu không khó nghe ra sự kính trọng.

Sơ Nghiên nâng mắt nhìn hắn một chút, xem ra Tần Hoàng tôn trọng Quốc sư cũng không phải vì địa vị của hắn.

Toàn Cơ khẽ lắc đầu, nói:
"Hiện tại ta cũng không biết, chỉ có thể đợi đến ngày 15 trăng tròn ta lại gieo một quẻ, tính một chút."
Tần Hoàng gật gật đầu, sau đó cũng không nói nữa, Sơ Nghiên cũng không nói lời nào, Toàn Cơ càng không thể mở miệng nói chuyện phiếm.
Một xe ba người một đường đi đều quỷ dị im lặng, không khí áp lực vô cùng.

"Được rồi, trẫm về Thừa Càng cung nghỉ ngươi, Quốc sư cùng Nhiếp Chính vương tiếp tục tâm sự."
Sơ Nghiên nói, sau đó nhanh chóng bước xuống ngựa, cũng không nhìn phản ứng của hai người trong xe.
Tiểu Vân tử đỡ Sơ Nghiên xuống xe, đi thẳng vào Thừa Càng cung.
"Quốc sư, bổn vương còn việc bàn bạc với bệ hạ, cũng xin cáo từ trước."
Tần Hoàng hướng Toàn Cơ gật đầu, cũng theo sau đi xuống.

Toàn Cơ nhìn hắn đi, cũng chưa nói cái gì, sau đó thu hồi ánh mắt.

Đoàn kiệu tiếp tục đi hướng Trích Tinh điện.
Sơ Nghiên trút long bào ra, cả người đều nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nàng đem người đều đuổi ra, nằm trên long sàn, nhắm mắt liền muốn ngủ.
Tần Hoàng theo sau không lâu, lại không nghĩ hắn chỉ theo chậm một bước, tiểu hoàng đế liền nghỉ ngơi rồi.

Tần Hoàng nghe cung nữ báo, lại không có rời đi, chỉ bảo người lui xuống, mở cửa phòng đi vào.
Từ lúc Tần Hoàng ở ngoài cửa phòng, Sơ Nghiên đã mở mắt, nàng có chút mệt, thực không nghĩ lý hắn.
Cơ thể tiểu hoàng đế quá yếu ớt, chỉ Tế thiên một buổi sáng liền mệt đến không được.
Sơ Nghiên nghe người bên ngoài rời đi, đem màn giường kéo xuống, nàng lười biếng nằm trên trong.
Tần Hoàng nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, cũng không phải cố ý che giấu, mà còn làm thanh âm lớn một chút.

Hắn đi vào, cũng không lập tức đến bên giường, mà ở bên bàn ngồi xuống, tự tay châm trà cho bản thân.
Sơ Nghiên không biết hắn muốn làm gì, hắn không nói, nàng liền làm như không phát hiện.

Đợi đến lúc Tần Hoàng đem ly trà uống sạch, người trên giường vẫn không có phản ứng.

Tần Hoàng nhướng mày, cười như không cười nhìn qua, nói:
"Hoàng thúc ngồi lâu như vậy, bệ hạ cũng không ra nói chuyện một chút?"
Sơ Nghiên cũng không thể OOC, nàng cũng không có giả vờ sợ hãi, chỉ nói:
"Trẫm hiện tại y phục không chỉnh tề, không tiện bước ra, Hoàng thúc có việc gì cứ nói."
Tần Hoàng nghe lời này, biểu tình như cũ không vui không giận.

Hắn đặt ly trà xuống bàn, từ trên ghế đứng lên, hướng long sàng đi đến.
"Nga? Bệ hạ là có gì không tiện? Bổn vương là hoàng thúc của ngươi, là người nhà, không có gì tiện hay không tiện."
Nói, liền đem màn giường kéo ra.

Sơ Nghiên ngồi ngay ngắn trên giường, nàng chỉ mặc trung y mỏng manh, nhìn đến càng là gầy gò ốm yếu, nhưng y phục đích thực có chút hỗn độn.
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn hăn, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nói:
"Nếu hoàng thúc không ngại, ta nhưng có gì phải lo sợ."
Cũng không phải nàng có gì giấu diếm, chẳng qua nàng lười làm trò trước mặt người khác, cách màn che dễ dàng hơn nhiều.

Nàng cũng không phải diễn tinh, sợ lại OOC.
"Ký chủ, không sợ, bộ dạng của chị không cần diễn đều giống bé ngoan."
Thiên Hoa bắt cơ hội ngoi lên cấp Sơ Nghiên an ủi.
Nga.
Sơ Nghiên trong lòng âm thầm gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy, không có gì phải diễn, nàng vốn chính là ngoan ngoãn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi